Tiêu Dung Phi hơi thẹn thùng nói: “Cậu… Cậu buông ra đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Rồi anh lưu loát buông tay.
“Á!”
Tiêu Dung Phi hét lên, người mất thăng bằng té ngã.
Miệng vết thương ở chỗ trái tim bị rách.
Máu tươi tuôn ra không ngớt.
Cô ta khổ ải ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu…”
Tức là đến sức nói chuyện cô ta còn chẳng còn, thế là trước mắt tối sầm rồi chìm trong cơn mê.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn Tiêu Dung Phi.
Anh khoát tay.
Xé rách quần áo của cô ta.
Một phần da thịt trắng ngần lộ ra trước mắt anh.
Anh nhướng mày, nhìn vết thương ở chỗ trái tim: “Coi như cô may mắn gặp được tôi!”
Diệp Bắc Minh đưa tay đè lại miệng vết thương của Tiêu Dung Phi.
Rồi nhổ cái đao kia ra.
“Ưm…”
Tiêu Dung Phi kêu rên, dần tỉnh lại vì đau đớn.
Cô ta kinh ngạc phát hiện quần áo của mình đã bị xé rách.
Hơn nữa.
Tay của Diệp Bắc Minh còn đặt trên ngực mình, thế là Tiêu Dung phi nổi giận: “Cậu!”
“Đồ khốn này, cậu dám làm chuyện đồi bại ấy với tôi à?”
“Tôi phải giết cậu!”
Cô ta cầm bảo kiếm của mình lên chém về phía Diệp Bắc Minh.
Keng…!
Diệp Bắc Minh thuận tay bắt lấy mũi kiếm, giọng nói lạnh lùng bảo: “Tôi đang cứu cô, nếu cô muốn chết thì động thủ tiếp đi”.
“Cô sống hay chết không có quan hệ gì với tôi nữa”.
Rồi anh dùng sức một chút!
Cướp lấy thanh kiếm trong tay Tiêu Dung Phi vứt qua một bên.
Tiêu Dung Phi trừng mắt nhìn anh hỏi: “Cậu đang cứu tôi hả?”
“Rõ ràng là cậu sàm sỡ tôi mà!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp trả: “Dựa vào vết thương của cô, nếu không làm vậy thì cô bảo tôi xuống tay chỗ nào đây?”
“Nếu là một bác sĩ thì sẽ cứu cô kiểu gì đây?”
Anh vừa nói vừa nhanh tay cứu người.