Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứu cô ta là được, anh cũng chẳng thèm động tay.

Liền nhả ra một chữ: “Cút!”

Sau đó, đi về phía Lý Gia Hinh.

Tiêu Dịch lập tức nổi nóng, chỉ vào mặt Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tao biết mày có chút thực lực”.

“Nhưng mày biết tao là ai không?”

“Tao là người của nhà họ Tiêu cổ võ, chiều nay máy đánh tao gãy sáu cái xương sườn, tao nhớ kỹ rồi!”

“Mẹ kiếp, buổi tối mày còn dám đến làm hỏng chuyện tốt của tao hả?”



“Tao cho mày một cơ hội, bây giờ quỳ xuống ngay lập tức!”

“Tao có thể suy nghĩ cho mày chết toàn thây!”

Tiêu Dịch tỏ vẻ mặt hung dữ, vô cùng âm hiểm.

Bất kỳ võ giả nào trong xã hội người bình thường chỉ cần nghe đến bốn chữ gia tộc cổ võ, đều sẽ sợ hãi quỳ xuống ngay lập tức.

Tiêu Dịch cho rằng, Diệp Bắc Minh cũng không phải ngoại lệ!

Cho nên, hắn ta mới dám hống hách như vậy.

Bốn chữ gia tộc cổ võ, giống như lệnh tiễn kim bài vậy,

Bất kể ở nơi nào, chưa bao giờ sai!

Thậm chí hắn ta còn bước ra một bước, chặn Diệp Bắc Minh tiến lên.

Chắc chắn sau khi được biết thân phận của hắn ta, Diệp Bắc Minh sẽ không dám ra tay!

Bốp!

Một tiếng vang lớn.

Tiêu Dịch cũng không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay thế nào, cả người đã bay đi.

Đập ra một cái lỗ trên tường, ngã trong một đống gạch của sân viện.

Chết.

Hấp hối.

Tiêu Dịch trừng mở to con mắt!

Dường như đang hỏi, mình đã nói ra thân phận của mình rồi, làm sao hắn dám giết mình chứ?

“Em trai!”

Chưa đến mười giây, bên ngoài vang lên tiếng hét xé gan xé phổi.

Trong mắt Tiêu Tuệ đầy tia máu, xông vào trong phòng, vừa hay nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang định giải độc cho Lý Gia Hinh.

“Diệp Bắc Minh! Là anh!”

Giọng Tiêu Tuệ khàn đặc: “Anh dám giết em trai tôi?”

“Nhà họ Tiêu cổ võ sẽ không tha…”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Ồn ào!”

Soạt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK