Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông cũng không nhịn được run lên.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt một cái.
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn người!
Liền sau đó, ánh mắt của anh lại dừng trên người của cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông!
Soạt!
Anh bước ra một bước, tóm chặt cổ tay của cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông.
“Anh làm gì hả?”
Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông sợ đến làm rớt cả khăn che mặt.
Một dung nhan tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mọi người, đẹp đến mức khiến người ta gần như khó thở!
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngẩn ngơ!
“Cô là Mộc Tuyết Tình?”
Văn Nhân Mộc Nguyệt ngạc nhiên.
Vừa nãy cô ta vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất quen mắt!
Soạt!
Rất nhiều ánh mắt giống như con sói bị bỏ đói đồng loạt nhìn qua, dán chặt mắt vào Mộc Tuyết Tình.
“Cô ta là Mộc Tuyết Tình?”
“Vãi!”
“Đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba trong bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư?”
“Chẳng trách cô ta phải đeo khăn che mặt!”
Một số võ giả hiểu ra.
Rất nhiều ánh mắt đố kỵ nhìn Diệp Bắc Minh!
Bởi vì anh đang tóm chặt cổ tay của Mộc Tuyết Tình.
Có thể nhìn thấy rõ ràng, cổ tay của Mộc Tuyết Tình đang tím ngắt.
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cái đồng hồ này cô lấy ở đâu?”
Đồng hồ đeo tay nữ Cartier của giới phàm tục.
Đó là đồ của Chu Nhược Giai, sao nó lại ở trong tay cô gái này?
Ánh mắt Mộc Tuyết Tình tràn đầy lửa giận: “Liên quan gì đến anh?”
“Không nói? Vậy cô đi chết đi!”
Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía cái cổ trắng ngần của Mộc Tuyết Tình!
Vãi!
Nhẫn tâm phá hoa?
Vãi!
Các võ giả có mặt ở đó đều sắp phát điên.
Cô ta là Mộc Tuyết Tình đó!
Báu vật hàng đầu, đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!