Soạt!
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, lại chủ động giết về phía lão tổ nhà họ Phương.
Mọi người run lên, đồng tử kinh hãi suýt nổ tung.
Lão tổ nhà họ Phương là võ đế đỉnh phong đấy!
Cậu ta dám chủ động xông đến võ đế đỉnh phong?
“Vãi!”
Lôi Bằng tức giận mắng một tiếng: “Thế giới này quá điên cuồng rồi!”
Mục Thừa cũng kinh sợ đến toàn thân run lên.
Còn Mộc Tuyết Tình lại cứng đờ cả người.
Các vị khách khác càng đừng nói, mẹ nó, trực tiếp sợ đến ngu ngốc.
Đồ Long Trảm!
Diệp Bắc Minh chém một kiếm đến, cả trời đất đều biến sắc.
Một đường kiếm khí màu máu hóa thành hình đầu rồng, nghịch thiên chém xuống!
Lão tổ nhà họ Phương không những không nổi giận, ngược lại còn vui mừng bất ngờ: “Ha ha ha, tốt lắm, không hổ là con trai của đồ đàn bà đê tiện Diệp Thanh Lam đó!”
“Đường kiếm này, ít nhất cũng phải là võ kỹ cấp thánh mới có thể tung ra phải không?”
“Đồ đê tiện như mẹ mày, quả nhiên trên người có không ít đồ tốt!”
“Đợi tao phế mày, rồi từ từ ép hỏi, không sợ mày không nói!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lửa giận thêm ba phần.
Sát ý ngập trời trào dâng!
Lão tổ nhà họ Phương tóm vỏ kiếm bên người, trong tay có thêm một thành kiếm khổng lồ khoa trương: “Thanh kiếm này tên là Thí Thần, chẳng phải mày tự xưng là sát thần sao?”
“Hôm nay tao chém mày!”
Tung một kiếm tới!
Nhanh như điện giật!
Kiếm Đoạn Long và kiếm Thí Thần trong tay lão tổ nhà họ Phương đập vào nhau.
‘Choang’ một tiếng giòn tan.
Kiếm Thí Thần giống như đậu phụ!
Gãy đôi!
“Cái gì?”
Lão tổ nhà họ Phương kinh hãi.
Liền sau đó, ông ta điên cuồng cười lớn: “Ha ha ha, thần khí! Thanh kiếm trong tay mày, đúng là thần khí!”
“Tôi bỏ tâm huyết cả đời, mới đúc được kiếm Thí Thần, mà lại bị thanh kiếm nát của mày chém gãy?”
“Ha ha ha! Thanh kiếm của mày, tao lấy chắc rồi!”
“Mày đúng là Thiện Tài đồng tử mà ông trời phái đến cho tao!”
Lão tổ nhà họ Phương vô cùng hưng phấn.
Khuôn mặt ông ta đỏ bừng, tung ra một quyền với Diệp Bắc Minh!