Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Côn Lôn Hư, bên ngoài rừng rậm ma thú.

Tôn Thiến không ngừng chạy, cuối cùng đã đi vào nơi này.

Trên người cô ta có rất nhiều vết máu đọng lại.

Khuôn mặt bẩn thỉu.

Có vẻ rất chật vật!

Trong cơ thể cô ta truyền đến giọng nói của thần nữ Túc Hoàng: “Vào đi!”

Tôn Thiến có chút sợ hãi: “Khu rừng rậm này có vẻ rất đáng sợ, thật sự phải vào đi sao?”

Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: “Không đi vào trong thì tôi bổ sung máu tươi như thế nào?”

“Chẳng lẽ bà còn muốn tôi tiếp tục giết hại những con chó hoang đó sao?”

“Cô phải biết rằng, tôi đã dựa theo cô không giết người, chỉ giết một vài con chó hoang đã là nể mặt cô lắm rồi!”

“Nếu tàn hồn của tôi không được bổ sung máu tươi, tôi sẽ chết”.

“Nếu tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô chết cùng”.

Cả người Tôn Thiến run lên.

Cô ta cắn môi, trực tiếp vọt vào trong rừng rậm ma thú.



Năm ngày sau.

Diệp Bắc Minh đã truyền thụ Lạc Nhạn Kiếm Pháp, thuật Đằng Không, phù quang lược ảnh cho Hạ Nhược Tuyết.

Hôm nay là ngày cuối cùng anh hẹn với nhà họ Ngô.

Một ngàn cân Tinh Hồn Sa hẳn là đủ.

Sau khi tạm biệt Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cửa vào Côn Lôn Hư.

Lúc ở trên núi tuyết, anh lại gặp được một già một trẻ.

Đúng là Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình.

Bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì vô cùng kích động: “Diệp tiền bối!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sao hai người lại ở chỗ này?”

Vân Chi Lan có chút xấu hổ: “Khụ khụ, lão hủ muốn tiến vào Côn Lôn Hư truy tìm võ đạo mạnh hơn”.

Khuôn mặt già nua của ông ta đỏ lên: “Chỉ tiếc là đã quanh quẩn ở gần đây mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được cửa vào”.

Giữa Côn Lôn Hư và giới phàm tục có mười mấy lối vào.

Người bình thường căn bản không biết cửa vào ở nơi nào.

Trừ khi là đi theo người tu võ vào Côn Lôn Hư!

Vân Chi Lan không phải người Côn Lôn Hư, cho nên không biết cũng là bình thường.

Vân Kiếm Bình vội vàng nói: “Diệp tiền bối, xin ngài hãy thương xót dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.

Cô ta tỏ ra vô cùng đáng thương.

Vân Chi Lan cũng cúi đầu chín mươi độ: “Diệp tiền bối, trước kia đã đắc tội nhiều, mong ngài rộng lượng tha thứ”.

“Nếu không phiền, xin hãy dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK