“Còn có người của gia tộc Cổ Võ, mọi người đếu rất điên cuồng… chết thảm… cuối cùng tôi chỉ được chia một viên đan dược, những thứ khác bị bọn họ cầm đi rồi! Thật đấy, tin tôi đi!”
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đầu Doãn Thiên Hùng điên cuồng đập xuống đất.
Không ngừng dập đầu!
“Diệp Bắc Minh, cậu tin tôi đi, thật sự không liên quan quá lớn đâu”.
Trong tiếng cầu xin tha thứ của Doãn Thiên Hùng.
Ding ding ding!
Điện thoại di động của ông ta vang lên.
Bầu không khí quỷ dị lan tràn trong vườn hoa nhà họ Doãn!
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Nghe”.
“Vâng…”
Doãn Thiên Hùng run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Run rẩy nói: “Alo…”
Người bên kia điện thoại ngây ra, kỳ quái nói: “Trưởng lão Doãn, ông sao thế? Giọng nói không đúng lắm”.
Doãn Thiên Hùng cố nén đau đớn, cắn răng nói: “Tôi… không sao, gần đây bị cảm”.
Đầu dây bên kia ‘ồ’ một tiếng, sau đó giọng nói trầm xuống: “Xảy ra chuyện lớn rồi, ông còn nhớ chuyện của hai mươi ba năm trước chứ? Hôm nay có một cậu thanh niên tên Diệp Bắc Minh xuất hiện ở Trung Hải chúng ta”.
“Chúng tôi xem hình của hắn, trông rất giống người phụ nữ của hai mươi ba năm trước!”
“Chúng tôi nghi ngờ Diệp Bắc Minh rất có thể chính là con trai của người phụ nữ kia”.
“Vì vậy, chúng tôi quyết định diệt trừ Diệp Bắc Minh trước!”
“Dù hắn không phải con trai người phụ nữ kia, mọi người cũng đã nghiên cứu qua, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Doãn Thiên Hùng há hốc miệng, một câu cũng không nói thành lời.
Ông ta không biết nên nói gì!
Diệp Bắc Minh ở đây, ông ta nào dám mở miệng?
Im lặng!
Một lát sau.
“Alo, Doãn trưởng lão, ông có nghe không?”
Doãn Thiên Hùng run rẩy trả lời: “Tôi… tôi đang nghe”.
Đầu dây bên kia có người nói: “Được, ông ở Trung Hải, tốt nhất điều tra tung tích về Diệp Bắc Minh trước đi”.
“Đã có người xuất phát chuẩn bị đến Trung Hải giết hắn rồi!”
“Tốt nhất ông nên tìm thất Diệp Bắc Minh trước”.
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần tìm, tôi đã ở đây rồi”.