Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếm chém vào đá Lôi Minh.

Ấy vậy, đá Lôi Minh bị chém làm đôi như một miếng đậu hũ.

“Cái gì? Kiếm của mày là cái quái gì thế?”

Lôi Thần kinh hãi thật rồi, ông ta hít một hơi thật sâu.

Diệp Bắc Minh cũng rất ngỡ ngàng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục này, đá Lôi Minh mềm mại như vậy à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn cười trả lời: “Đá Lôi Minh quả thật không tệ, nhưng chỉ là không tệ mà thôi”.

“Nếu so sánh với kiếm Đoạn Long trong tay cậu thì chẳng khác nào rác rưởi”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Lôi Thần chớp lấy thời cơ, cần nửa cái chùy Lôi Thần trong tay mình đánh về phía Diệp Bắc Minh.

Ông ta chơi trò đánh lén!

Diệp Bắc Minh huấn luyện với con rối hình người suốt ba ngày ba đêm nên khả năng phản xạ rất ngược đời.

Anh tùy tiện né tránh đòn tấn công của Lông Thần rồi thuận chân đá ra một phát!

Rầm!

Lôi Thần bị đá lộn nhào bay ra ngoài, ngã từ mái nhà xuống độ cao hơn trăm mét.

Tiếng rung chấn truyền tới.

Mặt sàn bê tông nổ tung, Lôi Thần quay cuồng ngã xuống, máu tươi phun ra không ngớt.

Xương cốt trên người hình như gãy mấy chục cái!

Ông ta vừa đứng dậy thì bị một chân của Diệp Bắc Minh đã giẫm nát đầu!

Anh lại lần nữa đạp ông ta ngã sâu vào trong hố: “Là ông muốn giết tôi hay là Hùng Quốc muốn giết tôi?”

Vẻ mặt của Lôi Thần đầy sự nhục nhã, tơ máu hiện lên ngập mắt ông ta: “Diệp Bắc Minh, mày…”

“Hỏi thì trả lời đi chứ!”

Diệp Bắc Minh lại đạp xuống.

Tiếng “răng rắc” vang lên giòn tan.

Bả vai của Lôi Thần nát bét, nửa người giẫm thành miếng thịt nát.

“Á…”

Lôi Thần đau đớn kêu la thảm thiết, kinh hoảng nhìn vào Diệp Bắc Minh.

Ông ta không ngờ rằng Diệp Bắc Minh lại ra tay lưu loát như vậy, ông ta rống to: “Diệp Bắc Minh, tao xuất thân từ núi của các vị thần phương Tây, mày dám đối xử với tao như vậy hả?”

“Lẽ nào mày không sợ các vị thần phương Tây hợp tác…”

Diệp Bắc Minh ngắt lời ông ta: “Lảm nhảm nhiều thế, trí nhớ của ông không tốt lắm nhỉ?”

Hai tiếng “răng rắc” liên tục vang lên.

Một cặp đùi của Lôi Thần bị giẫm nát vụn.

Anh thở dài nói: “Thần hả? Thần gì mà yếu nhớt!”

Lôi Thần tức đến độ muốn hộc máu, ông ta tức tối hét lên: “Ông Jack, ông còn muốn đợi đến khi nào nữa?”

“Lẽ nào trơ mắt nhìn tôi bị giết thật sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK