Khương Thừa vội vàng ấn nút tạm dừng.
Đồng tử của ông lão co lại: “Quả nhiên là vậy!”
Gia chủ nhà họ Khương cau mày: “Lão thập tam, sao thế?”
“Có gì không đúng sao?”
Ông lão này chỉ vào hình ảnh trên video: “Gia chủ, có lẽ video này là thật, mọi người xem vị trí lồng ngực của những người này”.
Mọi người cùng ghé sát lại nhìn vào video.
Một biểu tượng hình rồng màu xanh.
“Đây là…”
Đồng tử của mấy người co lại.
Ông lão gật đầu, vẻ mặt đầy nghiêm trọng: “Tôi từng gặp thanh niên này một lần, là bát hoàng tử của Đế Quốc Thanh Long”.
“Hai ông lão đó, thực lực trên võ tôn, dưới võ thánh, là hai á thánh”.
“Suýt!”
Trong đại sảnh nhà họ Khương vang lên tiếng hít khí lạnh.
Có người kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh có thể giết được Á thánh?”
Gia chủ nhà họ Khương cau chặt mày, trong lòng nổi lên làn sóng kinh hãi.
Những lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Khương cũng chấn hãi, không thể tin nổi.
“Rốt cuộc trên người thanh niên này có bí mật gì?”
“Hai mươi ba tuổi đã có khả năng là võ tôn đỉnh phong?”
“Xem hồ sơ này, trong đó nói trước mười tám tuổi, cậu ta không biết võ công, sau đó nhà tan cửa nát, biến mất năm năm, sau khi trở về cả người đầy bản lĩnh kinh thiên và võ công tuyệt thế…”, một ông lão thấp giọng nói: “Năm năm ngắn ngủi, rốt cuộc cậu ta đã trải qua những gì?”
Những lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương cơ mặt đều xem bản tài liệu trong tay.
Một số lãnh đạo cấp cao vừa nãy bỏ đi cũng quay lại.
Cũng các trưởng lão khác xem tài liệu về Diệp Bắc Minh.
Nghi hoặc!
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Còn có một chút tham lam.
Các lãnh đạo cấp cao nhà họ Khương trong đại sảnh đều quay sang nhìn nhau, tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, trong mắt có chút tham lam.
Nếu bọn họ biết võ kỹ bay trên không, thực lực sẽ tăng lên rất nhiều!
Một lát sau.
Giọng của gia chủ nhà họ Khương trầm xuống: “Lão Cửu, thập tam, thập thất, ba người các ông đi đưa Diệp Bắc Minh về đây cho tôi”.
“Bất luận trên người cậu ta có bí mật gì, thì đều là của nhà họ Khương chúng ta!”
“Tên nhóc này, có lẽ là một cơ hội để nhà họ Khương chúng ta khởi sắc!”
Rồi chuyển ánh mắt sang Khương Thừa: “Khương Thừa, cậu dẫn đường đi”.