Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Khanh đang định ra tay.

Giọng nói Diệp Bắc Minh nhàn nhạt truyền tới: “Hai vị sư tỷ, để em!”

Hai người sửng sốt, im lặng dừng lại.

Ầm!!!

Giây tiếp theo.

Lão Kiếm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, giơ một tay lên, không chút kiêng kỵ túm về phía cổ họng của anh!

Người đàn ông mặc áo gầm thở dài một tiếng: “Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu, chẳng thú vị”.



Diệp Bắc Minh chỉ nhẹ nhàng giơ tay!

Thương Long Kình!

Sức mạnh triệu cân trong nháy mắt bộc phát.

Túm lấy cổ tay lão Kiếm!

Lão Kiếm kinh hãi, tay chìa ra kia giống như bị thiết trảo túm lấy.

Lại không thể nào nhúc nhích!

“Mày?!!!”

Con ngươi lão Kiếm co rút lại.

Đây là sức mạnh gì vậy?

Làm sao có thể!

Giây tiếp theo.

Cổ tay Diệp Bắc Minh xoay một cái, dùng sức lắc!

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã.

Cổ tay lão Kiếm bị gãy, xương xuyên qua máu thịt.

“Lão Kiếm!”

Người đàn ông áo gấm kinh ngạc, không dám tin.

Ầm!

Buông cổ tay gãy, một quyền đánh về phía ngực lão Kiếm!

Lão Kiếm không hổ là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách như này cũng phản ứng kịp.

Cơ thể ông ta lùi về sau nửa bước, tránh ra thật nhanh!

Quả đấm quẹt qua vai, ông ta bị sức mạnh triệu cân đánh bay ra ngoài, bả vai nổ tung.

“Khụ khụ khụ…:

Lão Kiếm ho khan kịch liệt, trong con ngươi già nua đều là vẻ chấn động không tin nổi: “Giỏi lắm nhóc con, sức mạnh lớn thật!”

“Mày là ai? Sao có thể có được sức mạnh như vậy!”

Diệp Bắc Minh không trả lời.

Đối với một người chết còn cần phải nói nhảm sao?

Khóe miệng nhếch lên nụ cười, đi về phía lão Kiếm.

Lão Kiếm ngoài kinh ngạc ra, nhiều hơn là tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK