Soạt!
Diệp Bắc Minh ấn mũi chân xuống mặt đất, rồi lại xông lên.
“Vãi! Mẹ kiếp, sao mày lại hống hách như vậy?”, Đường Phá Thiên cũng không nhịn được phải mắng chửi.
Ông ta là tông chủ Đường Môn!
Võ tông sơ kỳ!
Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?
Chỉ mới hai mươi ba tuổi.
Dựa vào đầu mà đánh với ông ta như vậy?
Hơn nữa.
Ông ta còn có dấu hiệu bị đàn áp, khí thế, sức mạnh, tốc độ, lực tấn công của đối phương đều vô cùng hung mãnh.
Đường Phá Thiên lại cảm nhận được một luồng khí tức chết chóc!
Đúng lúc ông ta thất thần.
“Xoẹt!”
Kiếm khí của kiếm Đoạn Long lướt ngang đến.
Đường Phá Thiên chậm nửa nhịp, một cánh tay bị chém đứt.
“A!”
Tiếng la hét xé phổi xé gan.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xông đến phía trước Đường Phá Thiên.
Đá ra một cái!
“Rắc’ một tiếng vang lên.
Sức mạnh một trăm ngàn cân, đan điền của Đường Phá Thiên lập tức tan vỡ.
Ông ta bò dưới đất như con chó chết, không ngừng co giật!
“Môn chủ!”
Những người khác của Đường Môn nhìn thấy cảnh này, tất cả đều kinh hãi, định xông lên cứu người.
Phụt!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, chém lướt ngang một vòng!
Cao thủ Đường Môn xông lên, bị chém ngang hông một cái, thi thể ngổn ngang khắp đất.
“Ai dám ra tay? Chết!”
Diệp Bắc Minh lướt nhìn xung quanh!
Đôi mắt băng lạnh!
Những người khác của Đường Môn không dám tiến lên, kinh hãi nhìn tất cả.
Cách cách cách!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long, bước từng bước đi đến: “Ấy, tôi còn muốn luyện thêm mấy chiêu cơ, ông không được rồi”.
“Phụt!”
Đường Phá Thiên tức đến phun ra một ngụm máu tươi, đổng tử co mạnh: “Mày… mày có cảnh giới gì?”