Đến khi Vương Như Yên về lại phủ vua Giang Nam thì Diệp Bắc Minh đã vào văn phòng của ông ta, tìm thông tin liên quan đến ba mẹ.
Chỉ tiếc là anh tìm khắp một lượt, vàng bạc châu báu thì vô số, nhưng không hề tìm được tin tức nào liên quan đến cái chết của ba mẹ.
“Thập sư tỷ”.
Diệp Bắc Minh thở dài, lắc đầu: “Không tìm được thông tin gì cả, manh mối lại đứt rồi, em đã hỏi tiểu vương gia kia, ông ta chẳng biết gì cả đã sợ quá mà chết mất”.
“Được rồi, mãi mới về một chuyến, cùng lắm thì sư tỷ từ từ tìm cùng em”, Vương Như Yên cười tươi như hoa, nháy mắt với Diệp Bắc Minh, còn thân mật kéo tay anh, khoác cánh tay anh để anh ngồi xuống.
“Em đó, bây giờ nên nghỉ ngơi cho khoẻ đi, người em toàn là mùi máu thôi”.
Vương Như Yên vừa nói vừa cởi áo trên người Diệp Bắc Minh xuống.
“Này, sư tỷ làm gì vậy?”
Diệp Bắc Minh đứng bật dậy như giật điện.
“Ha ha!”
Vương Như Yên cười khúc khích, ngón tay ngọc ngà chọc vào ngực Diệp Bắc Minh: “Em đó, còn sợ sư tỷ ăn em sao? Em nhìn người em xem toàn là máu thôi. Tắm rửa thay quần áo đi, lát nữa chị đưa em đi ăn”.
“Em tự tắm là được rồi”, Diệp Bắc Minh hơi gượng gạo.
“Ô, còn biết xấu hổ cơ à. Khi xưa em bị thương nằm ở núi Côn Luân ba tháng trời, chẳng phải chị là người ngày đêm lau người cho em, chăm sóc em không rời nửa bước đấy sao?”, Vương Như Yên yêu kiều nói một câu, người phụ nữ đáng sợ dám giết vua Giang Nam lúc này lại như cô vợ nhỏ thẹn thùng.
“Nào, để sư tỷ xem sư đệ đã vạm vỡ hơn chưa”, Vương Như Yên cười nói.
Cô ấy kéo cổ tay Diệp Bắc Minh.
“Sư tỷ, đừng, em đã lớn thế này rồi”.
Diệp Bắc Minh vội vàng bỏ chạy, chuồn vào phòng tắm bên cạnh: “Để em tự tắm”.
“Ha ha!”
Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Vương Như Yên cười gập bụng: “Thằng nhóc này, còn biết xấu hổ nữa cơ”.
Nghe thấy tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, Vương Như Yên lại lấy di động ra, bấm số gọi đi: “Sắp xếp cho tôi khách sạn xịn nhất thành phố Giang Nam, sư đệ về rồi, tôi muốn mở tiệc chào mừng em ấy”.
…
Hành tỉnh Đông Nam, sâu trong doanh trại quân đội.
“Vua Giang Nam chết rồi?”
Tin tức truyền đến khiến mọi người trong phòng họp đều hơi ngạc nhiên, nhưng họ cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thân phận của hầu hết những người có thể ngồi trong phòng họp này đều không thấp hơn vua Giang Nam.
“Vương Như Yên giết?”
“Người phụ nữ mới tới Giang Nam một năm nay?”
“Cô ta thuộc nhà họ Vương của Kim Lăng, nghe nói mấy năm trước lên núi Côn Luân học nghệ, bây giờ trở về mới một năm ngắn ngủi đã có chỗ đứng vững ở Giang Nam rồi”.