Vậy cũng không cần thiết phải giữ lại.
Dù hắn ta là người của sơn trang đúc kiếm thì sao?
“Rít!!!”
Ngược lại tiếng hít một hơi lạnh truyền ra: “Cậu Vương chết rồi…”
“Trời sập rồi!!!”
Xung quanh sôi trào!
Tất cả mọi người như sắp phát điên, trợn trừng hai mắt, tim đập loạn thình thịch không ngừng.
Đây chính là Vương Thiếu Thu!
Cháu trai Tông Sư đúc kiếm Vương Trường Sinh yêu thương nhất!
Tông Sư đúc kiếm khác với Tông Sư võ đạo, trong một trăm năm chưa chắc có thể xuất hiện một người, địa vị ở trong giới võ đạo, dù là nhân vật đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cũng phải nể mặt ông ta.
Ông đứng thứ nhất bảng Tông Sư Á Châu, ông biết đúc kiếm không?
Vẫn phải cầu xin người ta.
Khuôn mặt đẹp của Lý Gia Hinh trắng bệch, không nhịn được hít một hơi lạnh.
Cô ta biết Diệp Bắc Minh gây nên đại họa rồi!
“Cậu thanh niên, cậu thật to gan, dám ngang ngược ở sơn trang đúc kiếm?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh băng truyền tới.
Một người đàn ông mặc vest đi tới, vô cùng uy nghiêm.
Uy nghiêm của cấp trên bộc phát trên người ông ta.
“Là ông thống đốc!”
Mọi người ở đây đều nhận ra người này.
Thống nhất Cảng Đảo: Cao Đỉnh Thiên!
Quan lớn biên cương!
Sau lưng Cao Đỉnh Thiên có một người đàn ông đang đứng.
Vương Tạng Sơn.
Bố của Vương Thiếu Thu.
“Con trai!”
Trong con ngươi Vương Tạng Sơn đều là tia máu, hai quả đấm nắm chặt, lòng cũng rỉ máu.
Trong mắt ông ta đều là vẻ hung tợn: “Tao mặc kệ mày là ai, tao nói cho mày biết, giết người của sơn trang đúc kiếm tao, không ai bảo vệ nổi mày đâu!”
“Giết người phải đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây chính là quy định của sơn trang đúc kiếm!”
Cao Đỉnh Phong lạnh lùng hạ lệnh: “Lão Phong, giao cho ông, bắt hắn lại!”
“Rõ!”
Sau lưng Cao Đỉnh Thiên, một lão giả bước ra.
Ầm!
Mặt đất lõm xuống hố sâu, ông ta giống như viên đạn bắn ra, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh một cách quỷ dị.