“Vốn dĩ thực lực võ đạo của Long Quốc cũng không yếu hơn Côn Luân Hư”.
“Nhưng từ khi ngọc tỷ truyền quốc bị mất, thực lực của Long Quốc đã suy yếu đi mấy lần!”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ gật đầu: “Có manh mối gì không?”
“Có biết là thế lực nào cướp ngọc tỷ truyền quốc không?”
Thư ký Tiền nói: “Chỉ biết tên là Phần Thiên Tông, còn đâu không biết gì nữa!”
“Được, tôi đã biết”.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ, xem ra còn phải đến Côn Luân Hư một lần nữa.
Ngoài việc tìm kiếm ngọc tỷ truyền quốc, còn phải thuận tiện đến nhà họ Diệp một chuyến!
Thư ký Tiền tỏ vẻ còn có việc, rất nhanh đã rời đi.
…
Buổi tối.
Trong phòng, Diệp Bắc Minh đang tu luyện.
Hạ Nhược Tuyết trực tiếp đi đến, nhào vào trong lòng Diệp Bắc Minh: “Tôn Thiến đã nói hết mọi chuyện cho em biết rồi, tên bại hoại anh lại bắt nạt cô ấy?”
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: “Khụ khụ… không phải là anh nhận sai người sao!”
“Hừ!”
Hạ Nhược Tuyết hừ nhẹ một tiếng: “Em nghi ngờ anh cố ý nhận sai người, đêm nay em phải trừng phạt anh!”
Trực tiếp ngồi lên.
Phụt!
Chỗ này rút gọn mười ngàn chữ.
Thành phố Giang Nam, Tôn Thiến khoanh chân ngồi ở trên giường.
Trong không khí phía trước hiện ra một huyết ảnh.
Đúng là hình ảnh Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết triền miên!
Ánh mắt Tôn Thiến đỏ bừng, cắn chặt đôi môi đỏ.
Gần như muốn nhỏ máu!
Trong đầu truyền đến giọng nói của thần nữ Túc Hoàng: “Thấy chưa, đây là người đàn ông của cô, bây giờ cậu ấy đang triền miên với người khác!”
“Biết vì sao không?”
“Bởi vì cô không tu võ, không thể ở lại bên cạnh cậu ấy”.
“Người tu võ sống lâu hơn người bình thường rất nhiều, cậu ấy có thể sống hơn một ngàn năm, thậm chí là mấy ngàn năm!”
“Mà cô thì sao?”
Thần nữ Túc Hoàng lạnh lùng nói: “Qua mười năm nữa cô sẽ già đi, còn có được vẻ đẹp bây giờ sao?”
“Qua hai mươi năm nữa, cậu ấy sẽ còn nhớ rõ cô là ai sao?”
Tôn Thiến rống lên một tiếng: “Bà câm mồm!”
“Nhược Tuyết là bạn của tôi, hơn nữa…”
“Hơn nữa Diệp Bắc Minh vốn chính là người đàn ông của Nhược Tuyết!”