“Chẳng trách tổ tiên nhà họ Diệp coi trọng nó như vậy, đối với võ giả, một giọt máu rồng đúng là rất khủng bố”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Máu rồng?”
“Thực sự có sinh vật là rồng sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Có, còn rất mạnh nữa”.
“Chỉ là rất mạnh thôi sao?”
Diệp Bắc Minh há hốc miệng: “Đó là sinh vật cường mạnh nhất trong truyền thuyết thần thoại Long Quốc, hơn nữa Long Quốc còn coi rồng là vật tổ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi khinh thường: “Đợi cậu trưởng thành, tôi sẽ giải thích với cậu, bây giờ giải thích thêm nữa thì cậu cũng không hiểu”.
“Giọt máu rồng này khá được, tuy đã qua thời gian dài, công hiệu giảm đi một chút”.
“Nhưng cũng miễn cưỡng dùng được!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Công hiệu? Nói như vậy, giọt máu rồng cũng được coi như dan được?”
“Thông minh!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhả ra hai chữ.
Diệp Nam Thiên không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Diệp Bắc Minh, ghé đến xem xét.
Nhìn giọt máu rồng đó: “Minh Nhi, đây là cái gì?”
Diệp Bắc Minh nói: “Đây là máu rồng!”
“Cái gì? Máu rồng!”
Diệp Nam Thiên trợn mắt há hốc miệng: “Trời ơi, sinh vật trong truyền thuyết thực sự tồn tại ư?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Ông ngoại! Giọt máu rồng này có ích với con, nhà họ Diệp…”
“Ha ha ha!”
Diệp Nam Thiên cười lớn, trực tiếp cắt ngang: “Minh Nhi, nếu con muốn dùng, thì cứ lấy dùng đi”.
“Dù sao của đồ nhà họ Diệp cũng là của con!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ.
Anh còn cho rằng Diệp Nam Thiên sẽ do dự vì máu rồng.
Thậm chí còn sẽ ra điều kiện với anh.
Không ngờ lại trực tiếp đồng ý!
Trong lòng anh tăng thêm mấy phần thiện cảm với nhà họ Diệp: “Được, đây là hai chiếc nhẫn trữ vật của hai võ thần trong đó”.
“Con đã kiểm tra rồi, bên trong có rất nhiều tài nguyên tu võ”.
“Còn có một số võ kỹ cường mạnh, có thể khiến nhà họ Diệp hiện tại tăng cấp rất lớn”.
Diệp Nam Thiên lắc đầu: “Không được, những thứ này, con giữ để tăng thực lực đi”.
“Thực lực của con càng mạnh, thì càng có lợi cho nhà họ Diệp”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Ông ngoại, có giọt máu rồng này, đã là tăng cấp rất khủng bố với con rồi!”
“Vậy được”.
Thấy Diệp Bắc Minh kiên quyết như vậy.