Diệp Bắc Minh nhả ra một câu: “Cô đúng là rất nghe lời, lý do này cũng không tệ”.
…
Về đến Long Đô.
Đã là bảy giờ sáng.
Diệp Bắc Minh chạy thẳng đến chỗ cửu sư tỷ, kinh ngạc phát hiện thập sư tỷ đã trở về.
Hơn nữa còn mang về cỏ Huyền Phách ba ngàn năm tuổi!
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thập sư tỷ, tốc độ của tỷ nhanh thế?”
Vương Như Yên mỉm cười: “Tỷ đã dùng một chút thủ đoạn, đệ đi đâu đấy?”
Diệp Bắc Minh giơ tay, một đoạn thi thể của Băng Lân Mãng xuất hiện, khiến Vương Như Yên sợ giật mình: “Đây là?”
“Băng Lân Mãng, nghe nói là một loại ma thú”, Diệp Bắc Minh nói.
Trái tim Vương Như Yên co lại: “Ma thú? Tiểu sư đệ, làm sao đệ biết được nó?”
“Đệ hỏi thư ký Tiền”.
Vương Như Yên nghiêm mặt: “Quá mạo hiểm, đệ nên đợi các tỷ về, rồi cùng săn giết Băng Lân Mãng”.
“Thư ký Tiền này, quay về tỷ nhất định phải nói chuyện với anh ta tử tế”.
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Thập sư tỷ, thư ký Tiền giúp đệ, nếu tỷ đi tìm anh ta, sau này làm sao đệ nhờ anh ta giúp được?”
Vương Như Yên thấy vậy gật đầu.
Lúc này cô ấy mới chú ý đến Trần Lê Y đứng phía sau Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, cô ta là ai?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Một thị nữ nhặt được giữa đường”.
“Nhặt được?”
Đôi mắt của Vương Như Yên lóe lên bất định.
Ngắm nhìn thật kỹ Trần Lê Y một lượt: “Ôi chao, là một mỹ nữ, con mắt của tiểu sư đệ rất được đấy”.
Vương Như Yên che miệng cười lén: “Ha ha, hay là, tối nay cho cô ta ngủ với đệ đi?”
“A?”
Trần Lê Y hơi căng thẳng, khuôn mặt ửng đỏ: “Tôi… tôi… việc đó…”
“Nếu thiếu chủ muốn… muốn…”
“Tôi… tôi có thể”.
“Ha ha ha!”
Vương Như Yên cười như nắc nẻ.
Bỗng nhiên.
Giọng của Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Thập sư muội cười cái gì mà vui vẻ như vậy”.
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn, Lục Tuyết Kỳ quay về với vẻ phong trần mệt mỏi: “Bát sư tỷ, mang đồ về chưa?”
Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Hoàn thành sứ mệnh, mang về rồi”.
Cô ấy lấy ra một chiếc hộp ngọc từ trong cái túi luôn mang theo người, mở ra xem, một luồng hơi lạnh ấp đến, giống như mở một chiếc tủ lạnh.
Một đóa hoa màu trắng tuyết, lặng lẽ nằm trong chiếc hộp.