Tôn Thiến là sinh viên giỏi có thành tích, nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ?
Diệp Bắc Minh chủ động ngồi trước mặt cô ta, để Tôn Thiến tực vào ngực mình: “Qua một lúc nữa sẽ không sao đâu”.
Ngực Diệp Bắc Minh rất ấm áp, con ngươi của Tôn Thiến hơi đỏ: “Cảm ơn anh, ngoài Nhược Tuyết ra, không ai đối xử tốt với tôi như vậy”.
“Bố mẹ cô đâu?”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Tôn Thiến lắc đầu: “Tôi không còn bố mẹ, từ nhỏ sống với ông bà nội”.
“Lên mười tuổi ông bà nội qua đời, tôi sống ở nhà bác cả”.
“Anh chị em họ bắt nạt tôi, mùa đông tuyết rơi dày còn phạt tôi đứng ngoài sân!”
Cô ta hồi tưởng lại chuyện còn nhỏ.
Cảm xúc xuống thấp.
“Buổi sáng mọi người đều có trứng gà ăn, tôi thì không”.
“Quần áo của tôi là loại rách nát nhất, đều là quần áo cũ chị họ không mặc nữa”.
“Nhưng có lúc dù là quần áo cũ, chị họ nói có thành rác rưởi cũng không ném cho tôi”.
“Ha ha… Tôi cũng không biết làm sao mà sống tiếp được…”
“Sau khi đỗ đại học, tôi vừa học vừa làm, cũng không quay về”.
“Nhưng không sao, cứ nhìn về phía trước, tôi có hai tay, cái gì cũng có thể tạo ra được, không bố không mẹ cũng sẽ không chết đói!”
Dù sao cũng không còn gì có thể mất!
Cô ta cũng không quan tâm! .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bắt Nạt
3. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
4. Bất Giác Rơi Vào Lưới Tình
=====================================
Nghe những gì cuộc đời Tôn Thiến từng trải qua, Diệp Bắc Minh có chút đau lòng.
Cô gái này nhìn trưởng thành đĩnh đạc, trên thực tế trái tim như nước.
Cũng chính vì Tôn Thiến thân thế bi thảm, vì vậy mới tạo nên vẻ ngoài vô tư, thực tế tính cách lại rất tinh tế.
Giọng nói dịu dàng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Sau này đây chính là nhà cô”.
“Nhà…”
Con ngươi của Tôn Thiến mơ màng.
Đột nhiên cô ta vạch áo.
Da thịt trắng như tuyết!
Diệp Bắc Minh sững sờ, ngây người nhìn.
Tôn Thiến không có ý đó, lấy xuống một mặt dây chuyền trên cổ: “Cái này cho anh”.
“Hả? Khụ…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị, xem ra là mình nghĩ lầm rồi.
Tôn Thiến mặt nghiêm tục: “Đây là đồ mẹ tôi để lại, bà ấy nói tôi nhất định phải bảo vệ thật tốt!”
“Đây là đồ vật tôi trân quý nhất, bây giờ tôi tặng nó cho anh”.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Có chút kinh ngạc.
Đây là mặt dây chuyền hình phượng hoàng.