Cô nhắm họng súng ngay trán của anh, anh cho là cô không dám giết anh à?
Sự căm hận và chán ghét đối với anh đã quấy nhiễu làm ban đêm cô ngủ không ngon, làm trong đầu cô đều là báo thù.
"Chỉ cần em chịu nhặt xác cho tôi, để trên người của tôi lưu lại nhiệt độ cuối cùng của em."
Hạng Chí Viễn quay đầu, tới gần trước mắt cô, hôn lên gò má cô, không có căng thẳng, chỉ có kiên định.
Đơn giản... Thấy chết không sờn.
Giang Ninh Phiến bị vẻ điên cuồng cố chấp trong mắt anh làm khiếp sợ.
"Có phải trong súng này hết đạn rồi không?" Cô không tin anh không sợ chết, nhất định là anh đang thử thăm dò cô."Tôi sẽ không lừa em."
"Ai biết?" Cô vốn không tin tưởng anh.
Nghi ngờ và khinh thường trên mặt cô làm ánh mắt anh đau nhói.
Ngón tay thon dài của anh mở hộp đạn ra ở trước mặt cô, bên trong còn thừa lại viên đạn cuối cùng.
Rõ ràng.
Vẻ mặt không thể nghi ngờ hiện lên ở trước mặt cô.
Thực sự có đạn...
"Tôi từng nói, tôi sẽ không lừa em." Hạng Chí Viễn nói.
"Anh biết tôi hận anh bao nhiêu, đừng tưởng rằng tôi sẽ không bắn." Trên miệng cô lạnh lùng nói ra, tim lại bị chấn động đến khó mà nói rõ. "Tôi biết. Cho nên tôi nợ em, tôi sẽ trả lại cho em tất cả, đến khi em cảm thấy tôi có tư cách yêu em mới thôi!" Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói anh phát ra từ môi, từng chữ đều lộ ra tùy tiện không có gì sánh kịp.
Cái chết với anh mà nói, hình như không quan trọng.
Bỗng nhiên cô không biết nói gì, có chút ngơ ngác nhìn mặt anh.
Đột nhiên cô không biết nên làm sao bây giờ.
"Tiêm Tiêm, tôi để em tự mình lựa chọn. Nếu như tôi chết thì nhớ nhặt xác cho tôi."
Bất chợt Hạng Chí Viễn nắm chặt tay cô, ôm trọn súng bạc ngắn, bàn tay cô lạnh buốt làm lồng ngực của anh đau.
Anh nhắm họng súng ngay huyệt thái dương của mình một lần nữa, Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú cô thật sâu, ánh mắt thiêu cháy nóng bỏng, ánh mắt này... Quá mức thâm tình.Không hiểu vì sao, cô tin anh rất thâm tình.
Cô phải tin tưởng, coi như hiện tại cô giết anh, ánh mắt của anh cũng nhất định là... Không oán không hối.
Tay của cô chậm rãi trượt xuống, cũng buông cây súng ra.
"..." Giống như Hạng Chí Viễn đã nhận được báu vật gì đó, bỗng nhiên anh cười với cô, nụ cười vô cùng yêu nghiệt, ánh sáng trong mắt sáng ngời giống như một đứa trẻ.
Cho tới bây giờ cô chưa thấy anh cười rực rỡ như thế.
Bất kể là khi còn bé, hay là nửa năm trước, cô chưa từng thấy anh cười vui vẻ như vậy.
Nụ cười kia ở trong màn đêm quá mức loá mắt.
"Bụp." Giang Ninh Phiến vứt cây súng kia qua một bên, đẩy cửa xe ra xuống xe, để gió đêm lạnh lẽo thổi tỉnh đầu óc mình.
Không phải bởi vì trong mắt anh có thâm tình buồn nôn kia, cô vốn không quan tâm, mà là anh đã tin cô, cô phải giữ lại mạng anh để tiếp tục chịu đựng thu thập chứng cứ.
Đó mới là cách báo thù chính xác nhất.
Cô nói với mình như thế.
"Tiêm Tiêm, tôi rất vui."
Hạng Chí Viễn ngồi thẳng trên xe, quay cửa xe xuống, ánh mắt nhìn khuôn mặt cô, bỗng nhiên giọng nói to hơn: “Hôm nay là ngày tôi vui vẻ nhất mười mấy năm qua!"
Giây phút cô để súng xuống, chính là chứng cứ cô mở rộng trái tim với anh, hoan nghênh anh vào ở!
"Anh bị bệnh à."Giang Ninh Phiến không quay đầu nhìn anh, có gì hay mà hét, đêm hôm khuya khoắt quỷ khóc sói gào.
"Tiêm Tiêm, sớm muộn gì em cũng yêu tôi!"
"Bớt mơ mộng đi." Muốn cô yêu anh, đợi luân hồi mấy đời rửa sạch rồi nói sau.
"Ha ha."
Thấy cô hời hợt, Hạng Chí Viễn không để ý chút nào, tâm trạng vẫn thật tốt.