Cô không muốn luật sư biện hộ cứ bám vào những câu hỏi riêng tư mà hỏi không ngừng.
“Cũng là nói, từ đó về sau, cô thuận lợi làm gián điệp với thân phận là người tình ở lại bên cạnh bị cáo?” Luật sư biện hộ lại nhất quyết không hỏi đến bất cứ tin gì liên quan đến việc cô thu thập chứng cứ.
“Đúng.”
Giang Ninh Phiến thừa nhận.
“Cô Giang nằm vùng gần một năm, một năm này, cô có từng tính qua cô đã lên giường với bị cáo bao nhiêu lần không?” Luật sư biện hộ nói thẳng, hỏi một cách trắng trợn.
Hội trường xì xầm bàn tán.
Giang Ninh Phiến cảm thấy da của mình không ngừng bị lột xuống, đến máu thịt cũng không còn...
Hội trường xì xầm bàn tán.
Giang Ninh Phiến cảm thấy da của mình không ngừng bị lột xuống, đến máu thịt cũng không còn...
“Không có.” Cô trả lời, giữ sự bình tĩnh cuối cùng của cô.
“Vậy cô có nhớ có mấy lần cao trào không?” Chiến Thành Vũ càng lúc càng hỏi lộ liễu hơn, không ép cô vào đường cũng sẽ không quay đầu: “Một lần cũng không sao?”
Giang Ninh Phiến cắn môi, hận không thể cắn rách môi, gương mặt trắng bệch không chút máu nào.
Cho dù cô có chuẩn bị nhiều cỡ nào cũng không ngờ luật sư biện hộ lại hỏi những câu trắng trợn như vậy.
Trên tòa, cô như một trang giấy, cô chỉ có thể bị nghiên cứu triệt để, không còn chút danh dự nào.
“Hỏi đủ chưa?”
An Vũ Dương định đứng dậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng giận dữ gào lên.
Âm thanh đó phát ra từ ghế bị cáo.
Cả hội trường yên lặng.
Giang Ninh Phiến cắn môi nhìn về ghế bị cáo, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đứng lên, hai tay nắm chặt vành móng ngựa, đôi mắt giận dữ nhìn về phía luật sư biện hộ của mình, gương mặt giận dữ, ánh mắt như muốn giết người.
Tim cô run lên.
Đồ ngốc nghếch.
Lúc này còn ra mặt bảo vệ cô...
Cô đến để vạch tội anh, anh không hiểu sao?
“...” Luật sư biện hộ bị Hạng Chí Viễn làm cho gượng gạo, không biết hỏi tiếp thế nào.
“Không sao.” Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn, đột nhiên không biết dũng khí từ đâu đến, chống đỡ cho cô nói tiếp: “Tôi có cao trào nhưng đó không đủ để nói lên điều gì, đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.”
Mắt cô chỉ thấy được Hạng Chí Viễn.
Những người khác đều biến thành nền hết...
Mắt cô chỉ thấy được Hạng Chí Viễn.
Những người khác đều biến thành nền hết...
Cô muốn cứu tên ngốc này ra, dùng hết sức của cô và đặt hết danh dự của cô vào đó.
“...” Hạng Chí Viễn nghe vậy, trừng mắt nhìn Giang Ninh Phiến, như muốn phân tích thật giả trên gương mặt cô.
Chỉ là phản ứng sinh lý mà thôi?
Luật sư biện hộ bình tĩnh lại, vội vàng bắt đầu công kích tiếp: “Phản ứng sinh lý của nữ giới sẽ theo tâm trạng, trong lúc cao trào của nam nữ vừa hay nói lên khẳng định trong lòng cô với bị cáo, chứng minh cô...”
“Một người phụ nữ tìm trai bao, đạt được cao trào thì có thể chứng minh cô ấy yêu tên trai bao này sao?” Giang Ninh Phiến thản nhiên cắt ngang lời ông ta, đôi mắt vẫn nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Giọng cô lạnh lùng, ánh mắt còn lạnh hơn...
Như cái máy không có cảm xúc, lưu loát phủ định suy đoán của luật sư biện hộ.
Câu này trả lời rất hay.
Câu này trả lời rất hay.
“Trong mắt cô, bị cáo là trai bao?” Luật sự nhân cơ hội lập tức hỏi ngược lại, ông ta nhìn Hạng Chí Viễn một cái.
Vấn đề này là hỏi thay Hạng Chí Viễn.
“Anh ta chỉ là mục tiêu nhiệm vụ của tôi.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nhìn Hạng Chí Viễn, trả lời.
“Trong một năm sống chung với nhau, cô chưa từng rung động một lần với bị cáo sao?” Luật sư vốn định phủ định mọi lời khai từ trạng thái tình cảm của cô nhưng xem ra không được rồi.