"Giang Ninh Phiến! Em dựa vào đâu mà khinh thường tôi?" Từ hai năm trước đến hai năm sau, anh vẫn không thể sánh với một tên mù sao?
"Anh dựa vào gì mà bắt tôi xem trọng anh?"
Giọng điệu của Giang Ninh Phiến lạnh lùng vô cùng.
"Giang Ninh Phiến! Đừng ép tôi phải đối phó với em nữa!" Hạng Chí Viễn điên cuồng quát, anh hất sạch những món đồ được bày biện trên chiếc tủ bên cạnh, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình.
Anh đã khoan dung với cô đủ rồi.
Nhưng cô lại khiêu khích anh lần nữa!
Giang Ninh Phiến rất thức thời, nghe vậy thì nói: "Tôi biết rồi, cậu Hạng còn có dặn dò gì nữa không?"
Giang Ninh Phiến rất thức thời, nghe vậy thì nói: "Tôi biết rồi, cậu Hạng còn có dặn dò gì nữa không?"
Hạng Chí Viễn nắm chặt điện thoại di động, lạnh lùng nói: "Nói cho chuông nhỏ, bảo con bé gọi tôi là ba, để con bé ở lại ở với tôi."
"Dựa vào đâu chứ?"
Cô còn dám hỏi dựa vào đâu!
Cô có mặt mũi gì hỏi ra những lời này sao!
"Dựa vào hai năm nay tôi không ra tay với em và tên mù chết tiệt kia!" Hạng Chí Viễn thấp giọng gầm lên: "Giang Ninh Phiến, nếu con gái tôi không nhận tôi, thì em chuẩn bị cho mình và tên mù chết tiệt hai cái quan tài đi là vừa!"
Dứt lời, đầu dây bên kia lại là trở nên im lặng.
"Hạng Chí Viễn tôi nói được làm được!"
Hạng Chí Viễn nhắc lại.
"Được." Lúc này đây, Giang Ninh Phiến trả lời rất nhanh, không chút do dự: "Anh đưa điện thoại di động cho chuông nhỏ, để tôi nói với con bé."
Đồng ý nhanh như vậy.
"Hừ." Hạng Chí Viễn khinh thường cười khẩy: "Giang Ninh Phiến, em quả nhiên là tiếc mạng sống."
Người phụ nữ máu lạnh vô tình.
Hạng Chí Viễn đứng trong phòng hồi lâu, mãi đến khi tâm trạng có chút bình phục mới đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Cô Minh Thành đang ngồi trên sô pha với vẻ mặt sa sút, còn chuông nhỏ đang đứng dưới đất, cô bé mở to hai mắt nhìn anh ta: "Chú ơi, tại sao tóc lại màu trắng vậy?"
"Chú ơi, chú có thể chơi gà con đi bộ không?"
"Chú có thể để cháu về nhà không?"
"Chú có đồ chơi con vịt con màu vàng không?"
"Chú thích chơi gì thế?"
"Bà cháu cũng có tóc trắng."
“...”
Cô Minh Thành trưng ra vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc nữa mà nhìn cô bé: "Cô chủ nhỏ, cháu không thể làm một cô bé yên tĩnh sao?"
Gương mặt rất xinh đẹp, nhưng sao lại nói nhiều như vậy.
Hạng Chí Viễn đi qua, đưa điện thoại di động cho chuông nhỏ: "Chuông nhỏ, điện thoại của mẹ con."
"Mẹ sao?"
Ánh mắt Hạng Diêu Linh sáng ngời, hai bàn tay nhỏ bé cẩn thận cầm di động đi sang một bên.
Cô bé cũng biết tìm một nơi yên tĩnh.
Cô Minh Thành rốt cục được giải thoát, vội vàng đứng dậy khỏi sô pha, kích động nhìn Hạng Chí Viễn: "Cậu chủ, sau này vẫn nên bảo tôi đi chém người thôi."
Hệ số khó khăn của việc chém người thấp hơn, dễ hơn so với giữ trẻ!
Sắc mặt Hạng Chí Viễn vừa dịu lại nhất thời lại trở nên âm trầm: "Sao, cậu chê con gái tôi phiền?"
"Cô Minh Thành không dám."
"Cô Minh Thành không dám."
Cô Minh Thành vội vàng cúi đầu.
"Tôi giao con gái tôi cho cậu trông một lúc là tôi xem trọng cậu." Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói: "Nếu cậu chán ghét như vậy, vậy thì đến quản lý vùng bên kia cho tôi nhé."
"Đừng mà, cậu chủ..." Cô Minh Thành gào thét: "Cô chủ nhỏ quả thực vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, tôi rất thích cô chủ nhỏ, gương mặt của cô bé và cậu chủ thật giống nhau!"
"Đối với cô bé, cậu không cần thích, chỉ cần kính trọng."
"..." Kính trọng một cô nhóc 2 tuổi sao?
Cô Minh Thành khóc không ra nước mắt.
Hạng Chí Viễn hừ lạnh một tiếng, anh đảo mắt nhìn Hạng Diêu Linh, chỉ thấy cô bé dùng hai bàn tay nhỏ bé cầm di động để ở bên tai nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên biểu cảm rất nghiêm túc, thỉnh thoảng sẽ "dạ dạ" một tiếng, thỉnh thoảng sẽ gật đầu.
Hồi lâu sau, anh nghe thấy giọng nói non nớt của cô bé cất lên: "Tạm biệt mẹ, con yêu mẹ."