Không thể nữa.
Anh muốn gặp cô, có trăm ngàn vạn cách.
Nhưng lúc cô muốn gặp anh thì sao?
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn như cảm nhận được ánh mắt của cô, gương mặt u ám quay lại, Giang Ninh Phiến vội rúc vào một góc bên cạnh, lưng dựa vào bức tường lạnh băng, khóc không thành tiếng...
"Sao vậy?"
Trước cửa đồn cảnh sát, Hạ Tiêm Tiêm tò mò nhìn Hạng Chí Viễn.
Ánh mắt sâu thẳm của Hạng Chí Viễn đang nhìn về góc trống rỗng kia, anh thu tầm mắt lại, trầm giọng: "Không có gì, tìm thấy đồ cắt móng chưa?"
"Đang tìm."
Giọng Hạ Tiêm Tiêm trong veo thuần khiết như nước suối.
Cô ấy cúi đầu lật tìm trong túi xách, chiếc chuông vàng dây tím theo sự di chuyển của cơ thể cô mà phát ra tiếng chuông giòn tan.
"Ding ding ding..."
Giang Ninh Phiến trốn trong góc, nghe tiếng chuông đó...
Khoảnh khắc đó, Giang Ninh Phiến cảm thấy tim mình ngừng đập như chiếc đồng hồ bị hư.
Đau không thiết sống.
"Đây là cái gì?"
Hạng Chí Viễn cúi đầu nhìn Hạ Tiêm Tiêm, ánh mắt nhìn đến một tấm ảnh đen mờ mịt trong túi cô ấy, là một tấm nửa hình quạt, nhìn không rõ nội dung bên trong.
Hạ Tiêm Tiêm ngẩng đầu nhìn anh một cái, mỉm cười, đôi mắt sáng rực trong veo: "Không có gì, là rác lần trước nhặt được trong bệnh viện, người khác vứt bừa, em muốn vứt vào thùng rác nhưng mãi mà không tìm thấy nên bỏ vào túi, vậy mà quên mất."
Nói xong, Hạ Tiêm Tiêm vò bức hình lại, vứt vào thùng rác bên cạnh.
"Đi thôi, anh trai câm điếc, em đi hỏi Cô Minh Thành đồ cắt móng tay."
Hạ Tiêm Tiêm kéo khoá túi lên, khoác tay Hạng Chí Viễn, đạp lên ánh nắng rực rỡ rời khỏi.
Trong thùng rác, bức hình bị vò nhàu nhĩ từ từ bung ra...
Hình quạt trên đó là tấm hình siêu âm.
Góc nào đó trên tấm hình in "27 tuần".
Hiển nhiên là mang thai 6 tháng...
Một ngày thời tiết trong lành, không mây, bầu trời xanh ngắt trong veo, không khí của thành phố S cũng trong lành.
Khu vực câu cá trong thành phố, có rất nhiều người thích câu cá cầm gậy to gậy nhỏ ngồi yên lặng ở đó câu cá.
Giang Ninh Phiến cũng là một trong số đó.
Cô một mình một góc, thùng cá bên cạnh không có con nào, cô đặt cần câu xuống xong chưa từng thu lại...
Hôm nay An Vũ Dương hẹn cô ra đây câu cá giải sầu.
Nhưng An Vũ Dương nhận cuộc gọi xong thì không thấy đâu.
Hạng Chí Viễn và cô đã xoá sạch tất cả rồi, cô không cần phải ngày ngày thấp thỏm nơm nớp lo sợ sẽ có người tạt sơn đỏ, sẽ có người gọi cô vào hộp đêm...
Cuộc sống cô yên bình trở lại.
Đồng thời, tim của cô cũng ngừng đập, như tro tàn vậy.
Mọi thứ đều quá đỗi yên bình, không còn gợn chút sóng.
"Lôi Chấn Huy chết rồi."
Giọng nói ôn hoà của An Vũ Dương vang lên sau lưng Giang Ninh Phiến.
"..." Đôi mi Giang Ninh Phiến run run, gió thổi qua, mái tóc đen bay theo gió tạo thành một đường cong.
Lôi Chấn Huy.
Giang Ninh Phiến nghe An Vũ Dương nói mới biết được người đàn ông mua cô trên tàu chuyến đêm đó là Lôi Chấn Huy, là cầm đầu của băng nhóm nào đó.
Giang Ninh Phiến nghe An Vũ Dương nói mới biết được người đàn ông mua cô trên tàu chuyến đêm đó là Lôi Chấn Huy, là cầm đầu của băng nhóm nào đó.
"Thi thể của ông ta bị người ta phát hiện ở cống thoát nước, là bị đánh chết, cả người không có miếng thịt nào lành lạnh." An Vũ Dương đứng sau lưng cô nói tiếp: "Không điều tra được hung thủ, cảnh sát đưa ra giải thích là xã hội đen thanh toán gây nên."