“Được, vậy thì ngủ.”
Hạng Chí Viễn cũng không ép cô bé bắt buộc phải học tập, duỗi tay kéo chăn qua đắp lên cho bé con, còn mình thì cũng nằm xuống, tắt điện đi.
Trong phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối.
Hạng Diêu Linh nằm cách anh rất xa.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, không nói gì cả, nằm ở trên giường liếc nhìn thời gian trên điện thoại một cái, anh cũng chưa từng thử ngủ sớm như vậy bao giờ.
Thả điện thoại di động lại trên tủ đầu giường, Hạng Chí Viễn gối hai tay ra sau đầu.
Trong bóng tối, anh mở to mắt, con ngươi đen nhánh, lông mày nhíu chặt.
“Hạng Diêu Linh là con gái của anh.”
“Chẳng lẽ tôi phải lấy họ Giang cho con bé sao, chẳng lẽ mỗi ngày tôi phải nhìn thấy con gái như nhắc nhở tôi về nỗi sỉ nhục mà tôi đã từng phải chịu đựng sao?”
“Họ An thì dĩ nhiên là không được, tôi không muốn để cho An Vũ Dương phải làm một người cha thay thế đâu, cũng chẳng khác nào một loại sỉ nhục cả.”
“Anh vốn họ Bùi, họ của mình cũng vứt bỏ mà đi lấy họ Hạng, con gái dĩ nhiên là phải theo anh, dù sao cũng không cần phải lấy họ vốn có.”
“Anh vốn họ Bùi, họ của mình cũng vứt bỏ mà đi lấy họ Hạng, con gái dĩ nhiên là phải theo anh, dù sao cũng không cần phải lấy họ vốn có.”
“Quyết định họ Hạng đi, tên tôi cũng chẳng cần phải lo lắng cân nhắc làm gì, có thể nghĩ đến ở trên người của anh cũng chỉ có một cái chuông nhỏ nhớ mãi không quên mà thôi, tên cứ như vậy mà lấy xong.”
...
Lời nói ban ngày của Giang Ninh Phiến mỗi một chữ anh đều nhớ rõ ràng rành mạch, giống như hình xăm, dấu vết mà từng mũi kim để lại ở trên người anh.
Một người phụ nữ đặt tên cho con gái mình lại có tâm trạng như vậy.
Anh thực sự đã khiến cho cô cảm thấy sỉ nhục như vậy sao?
Sỉ nhục đến nỗi liên luỵ cả con gái?
Vậy thì vì sao lại còn sinh ra?
Giang Ninh Phiến, em không cảm thấy mình mâu thuẫn sao?
Hạng Chí Viễn cắn răng một cái, trong mắt để lộ ra âm trầm, bỗng nhiên, bên cạnh anh vang lên tiếng động.
Anh nhạy bén mà quay đầu qua, trong bóng tối, chỉ thấy Hạng Diêu Linh đang từ trên giường bò dậy, bò về phía mép giường, rồi đột nhiên, cô bé nhìn về phía anh.
Hạng Chí Viễn nhanh chóng nhắm mắt lại.
Nghĩ là anh đã ngủ rồi, Hạng Diêu Linh tiếp tục bò xuống dưới giường, cả người trượt xuống mép giường.
Nghĩ là anh đã ngủ rồi, Hạng Diêu Linh tiếp tục bò xuống dưới giường, cả người trượt xuống mép giường.
Chỉ sau một lát, Hạng Chí Viễn liền nghe thấy bên tai mình vang lên động tĩnh rất nhỏ, sau đó là tiếng bước chân nho nhỏ đi xa.
Hạng Chí Viễn nhíu mày, khuya rồi mà nhóc con này làm gì vậy?
Con ngươi anh sâu hơn, lập tức động người từ trên giường ngồi dậy, chỉ thấy Hạng Diêu Linh hoàn toàn không hề nhận ra anh đã ngồi dậy, vẫn đang đi ra ngoài.
Cửa đã khóa, người cô bé còn với không tới tay nắm cửa.
Cô bé chỉ có thể quay đầu lại, đi vào trong phòng tắm, chân nhỏ dẫm lên trên mặt đất nhẹ nhàng từng bước.
Hạng Chí Viễn từ trên giường đi xuống, đi đến cửa phòng tắm, nhìn vào bên trong.
Trong phòng tắm hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào nên có một chút ánh sáng, Hạng Diêu Linh mặc váy ngủ nhỏ màu vàng đứng ở trong ánh trăng, hai bàn tay nhỏ cầm di động, nghiêng đầu nhỏ mà nhỏ giọng nói chuyện.
“Mẹ ơi, con không ngủ được, con rất nhớ mẹ.”
Hạng Diêu Linh bi ba bi bô mà nói.
Hạng Chí Viễn đứng ở cửa, mắt đen nhìn chằm chằm bóng dáng nho nhỏ của con gái, ngực chấn động.
“Con không muốn ngủ ở chỗ này đâu, con muốn ngủ với mẹ cơ, mẹ ơi, mẹ mau tới tìm con nha...”
Hạng Diêu Linh nói xong thì đột nhiên nghẹn ngào, cô bé đưa lưng về phía cửa, cầm điện thoại di động thật cẩn thận mà đặt lên trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi xuống, cúi đầu lau nước mắt, sắp khóc: “Mẹ, mẹ tới tìm con đi, con dỗ ba vui vẻ rồi, mẹ tới tìm con đi... Con muốn ngủ với mẹ...”
Dỗ ba vui vẻ?
Mắt đen của Hạng Chí Viễn tối lại, sắc mặt lạnh lùng, nghĩ đến cuộc điện thoại ban ngày kia, Giang Ninh Phiến ở trong điện thoại bảo Hạng Diêu Linh dỗ anh vui vẻ sao?
Sao có thể.
Sao người phụ nữ kia lại làm như vậy được chứ.