“Tiêm Tiêm, muốn cháo hay muốn tôi.” Anh nắm cằm cô, ép cô quay mặt lại ngay ngắn, gương mặt yêu nghiệt hiện trước mặt cô, dán thẳng môi lên…
“Cháo.” Giang Ninh Phiến nhận lệnh lựa chọn.
“Ngoan lắm.”
Anh dừng lại cách môi cô nửa tấc, trong mắt lóe lên như đạt được ý đồ, tiếp tục múc cháo đút cô ăn.
Giang Ninh Phiến thản nhiên nhìn anh, ăn hết từng ngụm từng ngụm cháo, nhìn hai ngón tay thon dài của anh cầm khăn giấy tỉ mỉ lau hai khóe môi cô, sau đó bóc một viên kẹo cao su ép buộc bỏ vào miệng cô.Trước đây anh chưa từng làm mấy chuyện này.
Anh là cậu Hạng cao cao tại thượng, người đứng đầu Địa Ngục Thiên khiến người bên cạnh đều cúi đầu quy phục.
Người đàn ông trước mặt kia là…
Có phải cô đã vượt qua rồi?
“Tiêm Tiêm, nhả ra.” Hạng Chí Viễn đưa khăn giấy đến môi cô, mắt đen không rời khỏi mặt cô giây nào.
Giang Ninh Phiến mở miệng nhả kẹo cao su ra.
Hạng Chí Viễn gấp đôi khăn giấy, gói lại ném vào thùng rác, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, Hạng Chí Viễn ra khỏi nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau ngón tay thon dài, động tác đơn giản được anh làm vô cùng tao nhã.
“Giơ tay ra đây.” Ném khăn giấy vào thùng rác, Hạng Chí Viễn lại ngồi bên cạnh giường, nhìn lên mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn chứa không ít ý ra lệnh.
“Làm gì?”
“Cắt móng tay cho em.” Trong tay Hạng Chí Viễn có thêm một cái kìm cắt móng lóe lên ánh sáng bạc.
“Cái gì?” Giang Ninh Phiến thảng thốt.
Đầu cô bị anh đập một cái, có phải đập đến nỗi có ảo giác luôn rồi không?
“Có phải hôm nay em ngạc nhiên vô số lần rồi không?” Hạng Chí Viễn cong môi cười không đứng đắn, kéo tay cô bắt đầu cắt móng tay cho cô. Vừa cầm ngón tay cô, vừa nhẹ nhàng cắt móng tay dài của cô.
Anh cắt móng tay rất được, cắt hai cái đã sửa hình dáng móng tay cô xinh đẹp mềm mỏng hơn.
Quả nhiên là người đàn ông nghiện sạch sẽ, chi tiết nhỏ đều có thể xử lý không sai sót.Nhưng… Thật sự kỳ lạ quá.
“Anh bệnh mới đúng.” Giang Ninh Phiến khó hiểu rút tay về: “Hạng Chí Viễn, anh biết bây giờ anh rất giống đầy tớ không?”
Động tác Hạng Chí Viễn cứng lại, ngước mắt nhìn đôi mắt chứa chút giễu cợt của cô, hỏi lại: “Là sao?”
“Là chẳng khác gì nô lệ trong xã hội phong kiến.”
“Ừm.”
“Anh như vậy rất buồn cười, anh biết không.”
“Ừm.”
“Trông anh như vậy vô cùng rẻ tiền.” Cô trả lại anh những lời anh đã từng nhục mạ cô.
“Ừm.” Hạng Chí Viễn bình thản trả lời một tiếng, mạnh mẽ nắm lấy tay cô tiếp tục cắt móng tay cho cô, động tác tự nhiên như thể đã cắt cho cô trăm nghìn lần rồi…
“Anh không tức giận à?” Giang Ninh Phiến vô cùng bất ngờ, anh có thể để cô nhục mạ anh vậy sao?
“Vì sao phải tức giận?” Hạng Chí Viễn cũng chẳng thèm nhìn, chăm chú cắt móng tay: “Em nói gì tôi cũng thích nghe.”
Giang Ninh Phiến hoàn toàn cạn lời.
Bình thường cô không nghe lời anh chút thôi, anh đã lạnh mặt nhìn cô, hở một tí là giam cô lại, bỏ đói ba bữa. Người đàn ông ích kỷ, tự đại, tự kiêu như vậy nói anh không tức giận.
Chẳng lẽ cô đang sống trong tưởng tượng của mình?
“Cắt móng tay cho em xong thì nằm xuống nghỉ ngơi.” Hạng Chí Viễn vừa nói vừa giũa viền móng cho cô, giọng nói trầm thấp.Bây giờ cô vẫn còn quá yếu.
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên không nói nên lời.
Cô nhìn chăm chú anh tìm tòi, anh cúi đầu, đối mắt sâu thẳm nhìn tay cô, chăm chú, nghiêm túc, gương mặt yêu nghiệt bao phủ trong ánh mặt trời, đã có chút ảo giác dịu dàng.