Đầu bốn người khách bị bắn trúng.
Đẫm máu và bạo lực.
Bốn người ngã xuống đất, máu tươi từ họng súng bắn ra như một đóa hoa máu.
“A...a...”
Rất nhiều khách mời sợ quỳ xuống đất, ôm đầu, có một số người nằm rạp dưới đất không dám ngồi dậy, quần ướt đẫm...
Mấy tên tay chân lên trước kéo mấy người khác đó đi.
Hạng Chí Viễn buông mắt của Hạ Tiêm Tiêm ra, đôi mắt Hạ Tiêm Tiêm vẫn trong veo, không lẫn chút bụi.
Cô ấy không nhìn chỗ khác, chỉ chớp đôi mắt trong veo của mình nhìn Hạng Chí Viễn hỏi: “Bây giờ em có thể đi lên lầu xem không?”
Cô ấy không nhìn chỗ khác, chỉ chớp đôi mắt trong veo của mình nhìn Hạng Chí Viễn hỏi: “Bây giờ em có thể đi lên lầu xem không?”
“Em không sợ?”
Hạng Chí Viễn vứt súng cho Cô Minh Thành, ánh mắt u ám chăm chú nhìn Hạ Tiêm Tiêm.
“Không sợ.” Hạ Tiêm Tiêm khẽ lắc người, tiếng chuông vang lên: “Vì anh trai câm điếc làm gì em cũng sẽ thấy rất quyến rũ.”
“...”
Hạng Chí Viễn cúi mắt chăm chú nhìn nụ cười trên môi cô ấy, đôi môi mỏng mím lại khiến người khác không đoán được anh đang nghĩ gì.
“Anh trai câm điếc, bây giờ em có thể lên lầu xem không?”
Đôi mắt Hạ Tiêm Tiêm ngập tràn sự mong đợi.
“Ừm.”
Hạng Chí Viễn không chút biểu cảm gật đầu.
Hạ Tiêm Tiêm nhón chân, đôi môi mềm mại hôn lên mặt anh rồi quay lưng đi lên cầu thang xoắn ốc, chiếc chuông trên eo vang lên liên tục.
Hạng Chí Viễn nhìn cô ấy rời đi, con người càng ngày càng u ám.
Nếu như hôm nay là Giang Ninh Phiến ở đây, chắc chắn cô sẽ quậy lên, chỉ trích anh bạo lực, lạnh lùng...
Nghĩ đến Giang Ninh Phiến, đôi mắt Hạng Chí Viễn hiện lên sự nham hiểm.
Sau đó, Hạng Chí Viễn quay lưng lại nhìn đám người bị dọa trước mặt, gương mặt mờ mịt dưới ánh đèn rực rỡ, sau đó chỉnh lại nút áo gió rồi đi về phía trước, đi ngang qua Cô Minh Thành để lại một câu:
“Nói ra ngoài, Hạng Chí Viễn tôi đã về.”
“Vâng, cậu Hạng, cậu chủ.” Cô Minh Thành vẫn chưa quen cách gọi này.
“Để những người nhân cơ hội tôi thất bại bước chân qua đường cẩn thận một chút.” Hạng Chí Viễn sải bước rời đi.
“Vâng, cậu chủ.”
Cô Minh Thành cúi thấp đầu, cực kỳ cung kính.
Đợi Hạng Chí Viễn đi, Cô Minh Thành mới ngẩng đầu nhìn vũng máu dưới đất, bốn người khách đó từng thừa cơ hãm hại, cung cấp chứng cứ cho AN khi cậu Hạng bị bắt, vậy mà bây giờ còn dám bá chiếm nhà họ Hạng...
Đáng đời nát đầu.
Hạng Chí Viễn tôi về rồi...
Câu này, chắc là có thể khiến các thế lực trong nước toát mồ hôi lạnh.
Cậu Hạng trước đây đã quay về rồi.
“Cậu chủ, đây là tài liệu anh bảo tôi điều tra.”
Ban công hình cung chỉ còn lại vài chiếc đèn nhỏ, cảnh đêm không sáng lắm, phác họa một dáng người đẹp trai trên ghế nằm trắng.
Hạng Chí Viễn ngồi dậy, giơ tay lấy tài liệu mở ra xem.
Lật qua từng tấm ảnh.
Những người này đều là người đạp qua anh khi anh thất bại, hoặc cung cấp chứng cứ liên quan đến anh cho AN, hoặc là một số tiểu nhân nhân loạn mà cướp, còn có không ít người của AN ở bên trên.
Ban công hình cung chỉ còn lại vài chiếc đèn nhỏ, cảnh đêm không sáng lắm, phác họa một dáng người đẹp trai trên ghế nằm trắng.
Hạng Chí Viễn ngồi dậy, giơ tay lấy tài liệu mở ra xem.
Lật qua từng tấm ảnh.
Những người này đều là người đạp qua anh khi anh thất bại, hoặc cung cấp chứng cứ liên quan đến anh cho AN, hoặc là một số tiểu nhân nhân loạn mà cướp, còn có không ít người của AN ở bên trên.
Đây là danh sách trả thù.
“Cậu chủ, ông Hạng có dặn dò, anh đã đổi họ Hạng, thừa kế nhà họ Hạng, ông ấy hy vọng anh và ân oán với AN dừng lại tại đây, không ngừng báo thù không phải là điều ông ấy muốn thấy.”
Tay chân đứng đến cạnh truyền đạt lại ý của Hạng Văn Thanh.
“Lui xuống.”
Hạng Chí Viễn lật tài liệu trong tay, không thèm ngẩng đầu lên, tốc độ lật xem tài liệu của người trong AN cũng chậm dần.