Bỗng nhiên, anh có chút nghiêng người.
Sau đó cô nhìn thấy giấy vẽ trong tay anh.
Gương mặt trắng noãn trên giấy vẽ, bút chì màu sáng phác hoạ ra bóng lưng một cô gái, váy bay bay, bên hông treo một chiếc chuông, dây tím chuông vàng, màu sắc xinh đẹp, ngay cả đường vận chuông cũng vẽ rất rõ ràng.
Giang Ninh Phiến đứng ở phía sau Hạng Chí Viễn, khiếp sợ như bị sét đánh, cả người ngây ngẩn đứng ở nơi đó, bàn tay nâng lên dừng lại giữa không trung.
Chiếc chuông này... Rõ ràng là cô đã đeo từ nhỏ đến lớn.
Đây là đồ của cô.
Cô bé trên giấy vẽ là cô sao? Có phải cô hoa mắt hay không?
"Còn không đi đóng cửa sổ cho tôi?"
Hạng Chí Viễn rống một tiếng, lại đi nhặt giấy vẽ bị bay bên cạnh, đầu gối luôn quỳ trên mặt đất, không cố kỵ quần sẽ bị bẩn chút nào.
Với anh mà nói, những bức tranh này quan trọng hơn nhiều so với bệnh thích sạch sẽ của anh.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện, mấy tấm giấy vẽ bị gió thổi rớt xuống, mỗi tấm đều vẽ giống nhau như đúc, chỉ vẽ bóng lưng của cô bé, màu sắc chuông xinh đẹp, đường vân rõ ràng...
Giang Ninh Phiến khiếp sợ nhìn mọi thứ trước mắt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, chỉ nghe theo lời anh bước tới đóng cửa sổ.
Quay đầu, cô nhìn thấy Hạng Chí Viễn nhặt toàn bộ giấy vẽ lên, xem như vật báu kẹp vào tập tranh một lần nữa, ngay cả chút nếp nhăn cũng dùng đầu ngón tay ủi thẳng.
Dường như đó đã không phải là bức tranh bình thường, mà là vật sưu tập hiếm thấy.
sự lưu luyến trong mắt anh hiện tại, trước kia cô chưa từng thấy qua.
"Cô gái này là ai?"
Giang Ninh Phiến không nhịn được hỏi.
Bỗng nhiên Hạng Chí Viễn trừng cô, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, khí lạnh bức người.
Giang Ninh Phiến vô thức lui lại, trên đùi đau đớn toàn thân khiến cô lảo đảo