Cho dù anh làm gì, cô cũng sẽ nghi ngờ, cô luôn phân rõ trắng đen, rất lạnh nhạt với tình cảm.
Hạng Chí Viễn không nói nữa, tiếp tục lái xe.
Hạ Tiêm Tiêm ngồi một bên đếm thành quả mua sắm của cô ấy.
Hạ Tiêm Tiêm đơn giản hơn Giang Ninh Phiến, chỉ vài chiếc túi vài bộ quần áo thôi cũng đã hài lòng.
Ha.
Hạng Chí Viễn, mày như vậy có ý nghĩa gì không?
Hạng Chí Viễn tự chế giễu bản thân mình, Hạ Tiêm Tiêm khó hiểu hỏi: “Sao vậy, anh trai câm điếc?”
“Không có gì.” Hạng Chí Viễn nói: “Chút nữa muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn món Thái, chúng ta đi ăn món thái đi.”
“Ừm.”
Hạng Chí Viễn không có ý kiến khác.
Hôm An Vũ Dương gỡ băng gạc, Giang Ninh Phiến đến bệnh viện đợi kết quả nhưng bị bác sĩ người Mỹ Đới Thanh Lâm kéo qua một bên.
“Làm gì vậy?”
Giang Ninh Phiến khó hiểu, cô mặc một chiếc đầm dài rộng rãi kiểu Hàn, che chiếc bụng lớn của mình.
“Cô Giang, xin để tôi làm một thí nghiệm được không?” Hai tay Đới Thanh Lâm chắp tay, đôi mắt cố ý tỏ ra dễ thương chăm chú nhìn cô.
“Thí nghiệm?”
“Đúng, chút nữa tôi gọi điện thoại cho cô, cô đi qua hàng lang này là được.”
Đới Thanh Lâm nói xong thì rời đi như đang chạy trốn.
“...”
Giang Ninh Phiến nhìn theo bóng lưng anh ta mà cạn lời, anh ta vẫn chưa nói cho cô biết mắt An Vũ Dương rốt cuộc như thế nào rồi...
Sao mà bác sĩ Mỹ này không đáng tin như vậy chứ?
Đới Thanh Lâm vội vàng chạy đến phòng bệnh, An Vũ Dương mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh ngồi thẳng tắp trên giường, mắt vẫn còn vài lớp băng gạc, gương mặt ôn hòa thanh tâm quả dục.
Bên cạnh là vài y tá.
Đới Thanh Lâm lên trước gỡ băng gạc trên mắt anh ta.
An Vũ Dương ôn hòa lại đẩy anh ta ra: “Ninh Phiến đến chưa?”
“Đến rồi, đang đậu xe, chúng ta gỡ trước.” Đới Thanh Lâm sốt ruột.
“Tôi đợi Ninh Phiến.”
An Vũ Dương nhàn nhạt nói.
“Cô ấy cũng đâu phải bác sĩ, cô ấy không thể gỡ băng gạc cho cậu.”
“Cô ấy cũng đâu phải bác sĩ, cô ấy không thể gỡ băng gạc cho cậu.”
“Đới Thanh Lâm, tôi từng nói với anh, nếu như đời này tôi vẫn còn có thể nhìn thấy được thì chắc chắn người đầu tiên tôi thấy sẽ là Ninh Phiến.”
An Vũ Dương ngồi trên giường, mặt bướng bỉnh.
“...”
Đới Thanh Lâm đột nhiên nhớ lại hồi còn ở Mỹ, trước khi phẫu thuật, anh ta bảo An Vũ Dương đi cầu nguyện trước mặt thượng đế, vì xác suất thành công chưa đến 8%.
Đây là một cuộc phẫu thuật cần kỳ tích.
An Vũ Dương cần thượng đế chiếu cố.
An Vũ Dương nói anh ta không cần, anh ta không tin thượng đế, anh ta chỉ nói: “Đới Thanh Lâm, nếu như phẫu thuật thất bại, đừng nói với ai mắt của tôi không còn cơ hội chữa trị nữa.”
Lúc đó Đới Thanh Lâm không hiểu, có gì mà không thể nói với người khác...
Đến sau này, trong bệnh viện, anh ta dần dần nghe được An Vũ Dương nhắc đến Giang Ninh Phiến, anh ta mới hiểu ra tất cả.
Đến sau này, trong bệnh viện, anh ta dần dần nghe được An Vũ Dương nhắc đến Giang Ninh Phiến, anh ta mới hiểu ra tất cả.
Sau đó, Đới Thanh Lâm muốn gỡ băng gạc cho An Vũ Dương.
Nhưng An Vũ Dương tính cách ôn hòa trước giờ lại cố chấp muốn về nước gỡ...
Việc này khiến cho cả đội chữa trị đều sửng sốt.
Anh ta nhớ, An Vũ Dương ngồi bên cửa sổ sưởi nắng Mỹ, giọng ôn hòa, An Vũ Dương nói:
“Tôi mù bẩm sinh, không có bất cứ tưởng tượng nào với thế giới này, lần đầu nhìn thấy Giang Ninh Phiến chính là toàn bộ thế giới của tôi.”
Đới Thanh Lâm vô tình bị lời nói này của An Vũ Dương làm ngạc nhiên, mới đồng ý theo An Vũ Dương về nước.
Đới Thanh Lâm bừng tỉnh lại, nhìn An Vũ Dương cố chấp trước mặt, đảo mắt cố ý nói: “An, tuy phẫu thuật được coi là thành công nhưng chưa gỡ băng gạc, mọi thứ đều không được tính, cậu hy vọng nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của cô Giang sao?”