Lúc đó, anh không chịu rời khỏi căn nhà tường đỏ nửa bước, Tiêm Tiêm bụm từng nhúm cát từ bên ngoài vào, cô dùng đôi tay nhỏ xây nên một tòa lâu đài trước mặt anh.
Những thứ này, Giang Ninh Phiến chưa từng làm cùng anh.
Bây giờ anh còn nhớ Tiêm Tiêm lúc nhỏ đã nói với anh một câu nói...
“Anh trai câm điếc, em xây cho anh một tòa lâu đài, anh đồng ý chơi cùng em không?”
Giọng nói trong trẻo như nước vang lên trong phòng bao.
Đây không phải âm thanh trong hồi ức của anh.
Mà là Hạ Tiêm Tiêm đang đứng trước cửa, lặp lại từng câu từng chữ của những lời nói và tái hiện lại cảnh tượng năm đó.
“...”
Lòng Hạng Chí Viễn chấn động mạnh.
Như bị ai dùng búa gõ mạnh vào.
“Bỏ đi.” Hạ Tiêm Tiêm thấy anh im lặng thì đau lòng cười một cái: “Cho dù anh không tin em, thấy anh bình an vô sợ em cũng rất vui rồi. Lúc đó anh đột nhiên biết mất, em vẫn luôn sợ anh xảy ra chuyện, ngày nào cũng đợi anh ở đó, anh không hề quay lại nữa, bây giờ thấy anh vẫn ổn thì em cũng nhẹ nhõm rồi.”
Hạng Chí Viễn ngồi trên sofa, mặt u ám, không phân biệt được là vui hay buồn.
“Vậy tạm biệt.”
Hạ Tiêm Tiêm giơ tay kéo nắm đấm cửa.
Thân người cô ấy khẽ lắc, mang theo tiếng chuông trong trẻo êm tai, những chiếc tua màu tím lắc qua lắc lại.
Đột nhiên một giọng nói trầm gợi cảm, mang chút cứng nhắc vang lên sau lưng cô ấy: “Tôi đồng ý.”
Hạ Tiêm Tiêm sững người một lát rồi hiểu ra anh đang đáp lại câu hỏi ban nãy của cô ấy.
“Đây được coi là đáp án đến muộn mười mấy năm sao?” Hạ Tiêm Tiêm quay đầu lại, anh mắt có nét cười sáng rực: “Anh trai câm điếc, chúng ta tìm thời gian đi xây cát được không? Em biết một bãi biển rất đẹp bên Thái.”
“...”
Hạng Chí Viễn từ từ ngẩng mặt lên, ánh mắt u ám nhìn vào gương mặt ngây thơ của cô ấy, giọng nói cứng như đá: “Được.”
Không có chút dịu dàng nào.
Nhưng Hạ Tiêm Tiêm lại vui vẻ đi qua, ngón tay khảy lên chuông trên eo, ngồi xuống trước mặt anh, đôi mắt lấp lánh như sao: “Anh trai câm điếc, anh biết không, thật ra em có rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng ban nãy anh dọa em sợ thật rồi.”
“...”
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn cô ấy.
“Em muốn ôn lại chuyện cũ với anh.” Hạ Tiêm Tiêm vui vẻ nói, không kiêng kị chuyện xưa: “Sau đó em có quay lại cảng biển, anh nhớ chiếc thuyền to lúc nào cũng dựa vào bờ khi đó không, chính là thuyền của bác Lý, sau đó chiếc thuyền đó chìm rồi, người trên thuyền chết rất nhiều, bác Lý cũng vậy...”
Sau đó, Hạ Tiêm Tiêm bắt đầu luyên thuyên nhắc lại chuyện trước đây.
Nói về sự thay đổi của người và vật ở cảng biển.
Nói về những việc lúc nhỏ cô ấy đã làm cho anh.
Nói về sự trầm lặng, cảnh giác trong mắt anh lúc nhỏ.
Trong lúc ngẩn ngơ, dường như đã quay lại cảng biển năm đó, một mình anh cô độc ngồi dựa vào tường, Tiêm Tiêm cứ lo nói chuyện, đôi lúc lại nói vài câu, đôi lúc lại nói vài câu.
Coi anh như một búp bê vải mà dốc bầu tâm sự.
Anh không trả lời, cô ấy cũng không để tâm.
Cô ấy vẫn y như lúc nhỏ.
Không giống Giang Ninh Phiến, gần như không kể về chuyện lúc nhỏ với anh, đương nhiên rồi, một thứ đồ giả nói nhiều sẽ sợ bại lộ.
“Có cơ hội thật muốn quay lại cảng biển xem xem.” Hạ Tiêm Tiêm cười nói, đôi mắng sáng rực mang theo sự sạch sẽ trong veo: “Em còn nhớ anh rất thích vẽ tranh, nhưng em không hề xem được tranh anh vẽ.”
Hạng Chí Viễn lặng lẽ nhìn cô ấy.
“Nhưng sau này em có đọc một số sách về tâm lý, thật ra vẽ tranh như anh thể hiện sự sợ hãi tột độ, bất an, chịu kích động trong nội tâm. Bỏ đi, bây giờ không nói những thứ này nữa, gặp lại là một chuyện vui.”