Cuối cùng thì Giang Ninh Phiến cũng hiểu tính cách khó lường không thể đoán trước được của Hạng Chí Viễn đến từ đâu rồi, chính là từ ba nuôi của anh.
Hiện tại, cô không thể đoán được ý định của Hạng Văn Thanh.
Đột nhiên một người đàn ông có thể hô mưa gọi gió trên thế giới lại chạy đến nhà cô, đòi vào nhà ngồi…
Thật buồn cười, đúng không?
“Vậy thì ông cứ coi như đơn giản là tôi không muốn mời ông, đi thong thả không tiễn.”
Giang Ninh Phiến nói một cách lạnh lùng.
“Cảm ơn.”
Hạng Văn Thanh nói rồi tự mình bước thẳng vào trong.
Giang Ninh Phiến không nói nên lời, ông già này nghe không hiểu tiếng người à? Cảm ơn cái gì?
Hạng Văn Thanh bước vào và nhìn quanh căn hộ của cô. Ông ta nhìn từ trần nhà đến sàn nhà, không sót một chỗ nào. Ánh mắt của ông ta vẫn rất kiêu ngạo, giống như đang đi xem một cái chuồng ngựa vậy…
“Cô lại ở một căn như như thế này? Quá nhỏ rồi. Cùng lắm thì ở đây sửa thành một cái nhà hàng ở tầng thượng để ngắm cảnh đêm.”
Sau khi xem xong, Hạng Văn Thanh ngồi xuống ghế sofa hình vòng cung, hai tay tùy ý đặt ở hai bên, giọng nói trầm thấp lại rất trưởng thành: “Cô Minh Thành, mua lại khu này rồi sửa sang lại cho Tiêm Tiêm.”
“Vâng, ông Hạng.”
Cô Minh Thành gật đầu sau đó quay đầu hung dữ liếc nhìn Giang Ninh Phiến một cái.
Giang Ninh Phiến đứng dựa vào tủ ngăn kéo, lạnh lùng nhìn Hạng Văn Thanh đang tự nhiên như ở nhà: “Tôi không quen sống trong một căn nhà mua bằng tiền bẩn.”
Cô cũng không phải một người thích của hiếm lạ.
Nghe lời cô nói xong, tất cả đàn em đều nhìn cô với ánh mắt “không biết tốt xấu”.
“Tiêm Tiêm, hình như cô có thái độ thù địch đối với tôi.” Hạng Văn Thanh nói trúng tim đen, ánh mắt hỗn tạp dần từ kiêu ngạo chuyển sang lạnh lùng: “Tôi không thích những cô gái thích uống rượu phạt.”
“Vậy ông muốn gì?”
Mái tóc đen dài của Giang Ninh Phiến xõa trên vai, khuôn mặt lạnh như băng.
Ngay khi câu nói của cô vừa dứt, một nhóm đàn em bắt đầu đập phá căn hộ như những tên cướp.
“Loảng xoảng leng keng.”
Chiếc bàn bằng kính bị đập ra.
TV bị đập vỡ.
Điều khiển từ xa của ghế massage cũng bị đập nát.
Toàn bộ cửa sổ kính đều bị đập vỡ, gió đêm ào ào tràn vào, những cơn gió lạnh xuyên qua…
“...”
Căn hộ mà An Vũ Dương tạo ra đã bị hủy hoại một lần nữa.
Tấm kính của khung ảnh bị đập vỡ trước mặt cô, Cô Minh Thành chạy tới nhặt nó lên và xé tấm ảnh cô đang đội mũ lưỡi trai ra thành từng mảnh.
Những mảnh vụn của tấm ảnh bay lên như những bông tuyết…
Rơi đầy trên mặt đất.
Cô bất lực nhìn khuôn mặt mình trong bức ảnh bị xé thành nhiều mảnh…
“Thế nào, bây giờ thái độ của cô có thể trở nên tôn trọng hơn chưa?”
Hạng Văn Thanh nhìn cô và hỏi, mặt mày uể oải.
Giang Ninh Phiến nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
Đây là một người đàn ông có quyền lực ở nhiều quốc gia, cho dù cô có gọi cảnh sát vì tội xâm phạm trái phép, trộm cắp,… thì ông ta cũng sẽ không bị tổn hại dù chỉ một chút.
Nghĩ rồi Giang Ninh Phiến quyết định mặc kệ ông ta, một mình bước vào phòng.
Cô nhét đồ đạc vào vali, đẩy vali hành lý ra ngoài rồi để lại câu nói hờ hững: “Đập xong thì cứ tự nhiên.”
Dù sao thì bây giờ cô sẽ sống ở tòa nhà An
“...”
Hạng Văn Thanh đã bị một cô gái trẻ như cô khinh thường một cách thản nhiên, các đường nét trên khuôn mặt ông ta đều nhuốm màu tức giận.
Những tên đàn em đang đập căn hộ một cách sảng khoái thì đứng ngây ở đó như những tên ngốc.
Cô Minh Thành đã quen với vẻ ngoài lạnh lùng của Giang Ninh Phiến nên anh ta thích ứng nhanh nhất nên đập xé nát bét.
Giang Ninh Phiến cứ coi như không có ai mà sải bước một cách thản nhiên.
Hạng Văn Thanh nháy mắt, ngay lập tức có một tên đàn em tiến đến bắt lấy Giang Ninh Phiến.