Mục lục
Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế - Hạng Chí Viễn - Giang Ninh Phiến
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu chủ tôi đây phải báo cáo cho cậu biết tôi đi đâu à?”
Ánh mắt Hạng Chí Viễn chợt lạnh băng.
Cô Minh Thành bị dọa đến nỗi hít hà hoảng sợ, vội dâng chìa khóa xe bằng hai tay, vội nói: “Cậu Hạng, Lamborghini kiểu mới nhất, chiếc màu cam ở cửa.”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn anh ta, cầm chìa khóa xe, một tay cầm đồ vest trên sofa lên, đứng dậy đi.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, Hạng Chí Viễn bước trên sàn nhà sáng bóng phát ra âm thanh trầm thấp.
Anh đi ra ngoài chẳng thèm quay đầu lại.
Để lại khung cảnh ồn ào phía sau, những lời tâng bốc sáo rỗng trở thành tiếng ồn ào sau lưng anh…
Hạng Chí Viễn ngồi lên xe, khởi động xe đua trong tiếng pháo hoa và pháo dây, lao như gió.
Một đám thuộc hạ đang châm lửa, lần lượt bị Hạng Chí Viễn bỗng dưng phi xe vụt qua dọa cho hết hồn tránh ra, ai nấy đều ngã lăn ra đất…


Một đám thuộc hạ đang châm lửa, lần lượt bị Hạng Chí Viễn bỗng dưng phi xe vụt qua dọa cho hết hồn tránh ra, ai nấy đều ngã lăn ra đất…
Bàn tay khớp tay rõ ràng của Hạng Chí Viễn xoay vô lăng đến điểm cuối bên trái, nhấn ga lái đi, xe đua lao ra như bay…
Tiểu khu Thời Đại Xương Hoa.
Hạng Chí Viễn lao xe vào, dừng ngay dưới tòa nhà cao.
Vỏ bánh xe ma sát trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống.
Hạng Chí Viễn từ từ xoay khuôn mặt có ngũ quan yêu nghiệt sang, quan sát tòa nhà trước mặt bằng ánh mắt âm u, vô số ô cửa sổ của tòa nhà hoặc sáng hoặc tối…
Anh lạnh lùng nhìn, năm ngón tay thon dài nắm chặt vô lăng, nắm chặt đến nỗi gân trên mu bàn tay hiện rõ ra.
Bóng dáng hai đàn em bước xuống từ xe anh, cầm hai thùng sơn trên tay, vừa đi vừa nói…
“Xui xẻo thật, người ta thì ăn uống no say ở khách sạn, chúng ta bị phái đi tạt sơn.”
“Không sao, một lát chúng ta viết thêm vài thứ trên tường của người phụ nữ kia, bảo đảm mày viết đã ghiền.”


“Tao viết người phụ nữ này đã ngủ với tao, kỹ thuật giường chiếu dở tệ.”
“Ha ha ha… nhóc con mày cay độc thật, nhưng tao thích, viết vậy đi ha ha ha…”
Tiếng cười khó chịu truyền đến.
Ánh mắt Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn hai đàn em kia, sắc mặt u ám như muốn giết người, giơ tay đẩy cửa xe.
Cửa xe bị đẩy ra một nửa.
Hạng Chí Viễn rụt tay về, cửa xe tự động đóng lại.
“…”
Hạng Chí Viễn tựa ra sau, sắc mặt khó coi cực kỳ.
Anh xuống xe làm gì?
Dù Cô Minh Thành không làm như thế, anh cũng sẽ cử người trừng trị Giang Ninh Phiến, không để cô yên ổn…
Cô đáng bị vậy.


Từ lúc đến cạnh anh cô đã bắt đầu lừa dối, tất cả đều là diễn, tất cả đầu là giả dối, cô còn đáng ghét hơn Thời Bích Sương…
Chí ít Thời Bích Sương chưa từng muốn mạng của anh.
Nhưng từ lúc bắt đầu, cô đã chuẩn bị đoạt mạng anh rồi.
Hạng Chí Viễn nhìn theo hai đàn em xông lên tầng, thu tầm mắt lại, nhìn bức ảnh trên xe kia, chuông nhỏ bên trên phát ra trong trẻo.
Tua màu tím đong đưa cong cong, dường như khiến người ta nghe được âm thanh trong trẻo của nó.
Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế lái, tay thon dài từ từ xoa ngực mình, nơi đó đang đập dữ dội, và nơi đó cũng trống rỗng.
Lúc phát hiện Thời Bích Sương lừa anh, anh khiến cô ả trả giá thật đau đớn, anh không hề do dự.
Nhưng lần này, lúc Cô Minh Thành hỏi anh đối phó với Giang Ninh Phiến thế nào, anh lại do dự.
Thậm chí anh còn không nghĩ được cách nào.


Đầu óc trống rỗng.
Lồng ngực cũng trống rỗng, giống như bị người ta khoét sạch…
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe.
Hạng Chí Viễn ấn nút trên xe và nghe máy, giọng Hạng Văn Thanh không vui lắm vang lên trong xe: “Chí Viễn, sao đột nhiên con đi rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK