Anh ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cô ấy.
Bây giờ anh không thể bị kết tội, tuyệt đối không thể!
“Anh Hạng...”
Cô Minh Thành nghe anh nói thì kích động nhìn về phía Hạng Văn Thanh ở bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Cuối cùng thì anh Hạng cũng biết không nên liều mạng vì một người phụ nữ rồi.
“...”
Hạng Văn Thanh ngước nhìn Hạng Chí Viễn đang phát cuồng, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Giang Ninh Phiến trên chỗ nhân chứng, chỉ thấy cô ấy thờ ơ, không hề thay đổi vì bất cứ điều gì.
Hạng Văn Thanh xoay chiếc nhẫn trên tay ông ta, trên khuôn mặt đa mưu túc trí của ông ta đang có ý nghĩ sâu xa nào đó.
“...” Giang Ninh Phiến ngồi im lặng không trả lời.
Cả hội trường náo động.
AN sử dụng hình phạt riêng, đây là một chuyện lớn.
Xét thấy vụ án có tình tiết nghiêm trọng, nên bản án của ngày hôm đó không được tuyên án.
Giang Ninh Phiến bước ra khỏi vị trí dành cho nhân chứng, bình tĩnh đi ra khỏi cửa hội trường số một, xung quanh đều là những người đang chỉ trỏ về phía cô.
Ánh mắt đó, giống như cô đang bị lột hết quần áo, xuất hiện trước mặt bọn họ một cách trần trụi...
“Giang Ninh Phiến! Khốn kiếp, em đứng lại cho tôi!”
Sau lưng vang lên tiếng gầm của Hạng Chí Viễn.
Giang Ninh Phiến vẫn đi về phía trước, chỉ thấy bóng dáng mờ nhạt của Hạng Chí Viễn được phản chiếu trong cửa kính, anh hét lớn tên của cô, định lao tới.
Nhưng lại bị mấy cảnh sát ở tòa án chặn lại.
Anh liều mạng giãy dụa, cảm xúc vô cùng kích động, hai tay bị còng ngược ra sau, anh giơ chân lên đạp người khác, gào to: “Giang Ninh Phiến! Em đứng lại đó cho tôi!”
Anh đang phát điên lên.
Ngày càng nhiều cảnh sát tòa án tiến tới chỉ để khống chế anh.
Giang Ninh Phiến im lặng đứng nhìn, cô không quay đầu lại, bước đi ra ngoài một cách tuyệt tình, mặc cho anh đang liều mạng gào thét tên cô ở phía sau.
Đi qua đại sảnh sáng sủa, Giang Ninh Phiến đeo chiếc kính râm đã chuẩn bị sẵn lên, mặc kệ những ánh mắt kỳ lạ ở xung quanh, đi về phía cửa hông của tòa án.
“Cô Giang.”
Một giọng nói trưởng thành, tràn đầy năng lượng truyền đến.
Giang Ninh Phiến quay đầu lại, nhìn thấy Hạng Văn Thanh đang đi về phía cô một mình, ánh mắt của ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ nghiên cứu sâu xa: “Cô Giang, cảm ơn cô đã cho con trai tôi một con đường sống.”
Kính râm đã che hết mọi biểu cảm của Giang Ninh Phiến.
“Tôi không biết ông đang nói gì.” Giang Ninh Phiến lạnh nhạt nói.
“Con trai tôi trông có vẻ hống hách, ngang ngược, việc gì cũng làm được, nhưng nó giống như sợi gân vậy, đã xác định chuyện gì thì có chết cũng không thay đổi.” Hạng Văn Thanh bước đến trước mặt cô, đôi tay của ông ta đút trong túi áo khoác, nói với vẻ sâu xa: “Lần này nếu không có cô, thì dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể cứu được nó.”
“Ông Hạng, nếu ông muốn nói mấy chuyện khó hiểu như thế, vậy thì cứ đứng ở đây nói cho đủ đi.”
Giọng nói của Giang Ninh Phiến trở nên lạnh lẽo, cô quay người định rời đi.
“Vừa rồi lúc ở trên tòa cô đã phủ nhận chuyện mình là Tiêm Tiêm.” Hạng Văn Thanh đứng sau lưng cô, nói: “Nhưng kiếp này con trai tôi sẽ không bao giờ tìm thấy người mà nó muốn tìm nhỉ?”
“...”
Dường như đôi chân của Giang Ninh Phiến dính chặt vào mặt đất, không cử động được.
Gừng càng già càng cay.
Hạng Văn Thanh lại có thể nhìn thấu cô một cách dễ dàng, chỉ dựa vào một lần thẩm vấn trên tòa, vậy Hạng Chí Viễn sẽ...
Khi cô đang suy nghĩ, những lời Hạng Văn Thanh nói sau đó càng khiến cô kinh ngạc hơn.
“Tôi đã điều tra lý lịch của cô một cách cẩn thận, tôi rất lấy làm tiếc về cái chết của chị gái cô.” Bỗng nhiên Hạng Văn Thanh nói.
Giang Ninh Phiến Nghi vừa nghe thấy câu nói này thì toàn thân chấn động, cô lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn ông ta với vẻ thù hằn: “Là ông sai người thay thế Hạng Chí Viễn giết chết chị gái và anh rể của tôi!”
“Cô cũng đã nói là thay thế rồi, tôi chỉ là một con dao để trả thù của nó mà thôi.”
“...”
Nói mà không biết xấu hổ.