Ánh mắt Hạng Chí Viễn lập tức nhìn theo chiếc chuông đó.
Người phụ nữ này... chính là cô bé đã cứu anh ở cảng biển năm đó.
Tiếng chuông trong trẻo là âm thanh trong sạch nhất thế gian này.
Như cứu rỗi.
Trong lúc Hạ Tiêm Tiêm đang tự nói một mình, Hạng Chí Viễn giơ tay lấy con dao trước mặt cô ấy, dùng khăn giấy lau qua rồi đặt về chỗ cũ...
“...”
Hạ Tiêm Tiêm ngạc nhiên nhìn anh.
Hạng Chí Viễn nho nhã cắt thịt bò trong đĩa, cắt thành từng miếng nhỏ rồi đổi đĩa, đưa đĩa thịt đã cắt xong cho Hạ Tiêm Tiêm.
Cả quá trình đều im lặng và cứng nhắc.
Mặt của anh vẫn luôn không có biểu cảm gì, không nhìn được là vui hay buồn.
“Thì ra anh có thể dịu dàng như vậy.” Hạ Tiêm Tiêm sửng sốt nhìn anh, trong mắt tràn ngập sự thích thú, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn thịt bò.
“Sau đó em sống có tốt không?”
Hạng Chí Viễn cuối cùng cũng hỏi câu hỏi thứ hai, không liên quan gì đến Giang Ninh Phiến.
“Tốt.” Hạ Tiêm Tiêm ngậm thịt bò trong miệng, trả lời không rõ ràng, ngón tay che miệng, gương mặt vui vẻ, giọng nói trong trẻo như tiếng suối: “Đi đến Canada, cũng nhớ quê lắm, còn vẫn luôn không biết sau đó anh đã đi đâu, xảy ra chuyện gì, có một nút thắt trong lòng.”
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn cô ấy, tiếng chuông không ngừng vang lên bên tai vì những cử động của người cô ấy, anh giơ tay cắt gan ngỗng đưa qua trước mặt cô ấy.
Hạ Tiêm Tiêm rất hân hoan: “Hiếm khi anh đích thân đưa thức ăn cho em mà không phải em đưa cháo cho anh mỗi ngày, em sẽ ăn hết.”
Giọng nói như hóa thành nước.
Rất ít đàn ông kháng cự được...
Hạng Chí Viễn chăm chú nhìn cô ấy, đây mới là dáng vẻ của Tiêm Tiêm trong tưởng tượng của anh, anh không để ý cô ấy có xinh đẹp, có thân hình quyến rũ hay không.
Nhưng có lẽ cô ấy nhớ đến anh.
Có lẽ cô ấy giống anh, còn nhớ những chuyện nhỏ năm đó của bọn họ, không quên đi một chuyện nào.
Nhưng Giang Ninh Phiến không có.
Giang Ninh Phiến nói đã quên lâu rồi, nói cô đã quên rất nhiều chuyện... rõ ràng là nói dối, nhưng anh vẫn tin.
“Anh trai câm điếc, anh có vui khi gặp em không?” Hạ Tiêm Tiêm nhai gan ngỗng, hỏi.
“...”
Hạng Chí Viễn im lặng, đôi mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc, động tác cắt thịt ngưng lại.
Vui?
Hạ Tiêm Tiêm này hoàn toàn phù hợp với những tưởng tượng bao năm của anh nhưng khi gặp thật rồi, anh lại không phấn khích như trong tưởng tượng.
Thậm chí cả con tim anh chỉ còn lại tê dại.
Ba tháng sau.
Thành phố S vẫn náo nhiệt phồn hoa như trước, Giang Ninh Phiến một mình lái xe đua dừng đèn xanh đèn đỏ ở một con phố, dây an toàn thắt trên chiếc bụng hiện rõ cái thai.
Ngoại trừ bụng, cả người cô vẫn ốm, không chút đầy đặn.
Hạ Tư Duệ nhìn thấy thì nói thẳng đứa trẻ trong bụng cô đáng sợ quá, chắc chắn là chủ nợ đến đòi nợ, sẽ hút cạn dinh dưỡng của mẹ.
Cô chỉ cảm thấy mắc cười, cô thấy Hạ Tư Duệ như mang những oán giận trong lòng chuyển lên người đứa trẻ trong bụng cô.
Nhưng lần này cô chắc chắn sẽ dạy đứa trẻ, đừng như cô lúc nhỏ, lúc nào cũng bỏ nhà ra đi chọc giận mẹ, nên ở bên mẹ nhiều hơn.
Đèn xanh sáng lên.
Giang Ninh Phiến di chuyển gương chiếu hậu, nhẹ nhàng đạp ga lái xe đi, lái rất chậm.
Một chiếc xe đua bên cạnh chạy qua cô, Giang Ninh Phiến nghe được tiếng chuông trong trẻo thì rất nhanh sau đó đã biến mất giữa tiếng còi xe inh ỏi của xe qua lại...
Cô quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một chiếc xe đua hào nhoáng Lamborghini vừa mở bán chạy đi.