Đang lúc không biết trốn đi đâu, hai nhân viên làm việc khiêng thùng giấy đồ dùng em bé vô cùng lớn đi qua trước mặt cô, chắn mất người cô, nhân sơ hở này, Giang Ninh Phiến rời khỏi quầy hàng cùng với chiếc hộp giấy...
Cô giống một kẻ gian.
Thậm chí cô còn không dám đối mặt với bọn họ.
Cô chạy mất dạng.
Sự ngọt ngào của vài người có thể hạnh phúc đến mức khiến người khác tự hổ thẹn.
Trước quầy hàng túi xách nổi tiếng, Hạ Tiêm Tiêm kiểm tra lại số lượng túi xách, Hạng Chí Viễn đứng yên ở chỗ cũ, chậm rãi quay đầu lại nhìn chiếc gương đặt trong quầy hàng.
Chiếc gương phản chiếu mọi thứ trong quầy hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh ở phía đối diện.
Bên đó trống không chẳng còn gì.
Bóng dáng người có thai nhưng vẫn gầy đến đáng thương đã biến mất không thấy đâu...
Hạng Chí Viễn đưa tay lên lau qua môi của mình, trong đôi mắt sâu thẳm chứa đựng sự mỉa mai.
...
Giống như đã được định trước.
Từ lúc Hạng Chí Viễn trở về, Giang Ninh Phiến nhận ra mỗi ngày cứ đến khi cô buồn chán, đến trung tâm thương mại đều bắt gặp anh đi dạo với cô gái đó.
Sự ân cần của Hạng Chí Viễn không thể che giấu nổi.
Khi anh thương yêu một người phụ nữ, anh sẽ yêu đến không còn thuốc chữa, hận không thể nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay.
Điều này Giang Ninh Phiến từng được trải nghiệm rồi.
Có điều giờ đây tình yêu của anh đã đặt ở một nơi khác, yêu người đó một cách không có gánh nặng.
Cứ mấy lần như vậy, Giang Ninh Phiến không còn đến trung tâm thương mại đó nữa.
Cô không hy vọng sẽ đụng mặt với anh vào một ngày nào đó.
Anh phải tiếp tục hạnh phúc không chút băn khoăn như vậy, viết tiếp câu chuyện cổ tích mười mấy năm mà anh ước mơ với Tiêu Tiêu...
Một người ngoài cuộc như cô phải chủ động biến mất đúng lúc.
Lại một tháng trôi qua, Giang Ninh Phiến ngồi trước bàn làm việc gõ đơn xin nghỉ.
Còn hai tháng nữa là đến kỳ sinh của cô, mẹ cô kiên quyết muốn cô về căn phòng nhỏ ở cảng biển để yên tâm chờ sinh, không làm việc nữa.
In đơn xin nghỉ ra, Giang Ninh Phiến trịnh trọng ký tên mình lên rồi đi vào phòng làm việc của cấp trên.
Còn chưa vào trong cô đã nghe thấy tiếng "Kịch" một tiếng, người cấp trên cao to lực lưỡng mặc chiếc áo sơ mi bó sát bước ra đón.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Ninh Phiến vừa định cất lời, cấp trên liền nói: "Giang Ninh Phiến, cô đến rất đúng lúc, vừa nhận được tố cáo, quán bar Mộng Quỹ đang sử dụng chất cấm, một mình tôi không xử lý được nên giao cho cô một vị trí."
"Đi lục soát chất cấm?" Giang Ninh Phiến hơi ngây ra, cô giơ phong thư xin nghỉ trong tay lên nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ đến nộp đơn xin nghỉ thôi."
Giờ cô chỉ làm tạm chức vụ văn phòng.
Từ khi nào lại đến lượt cô đi lục soát chất cấm rồi.
"Phải phải phải, tôi biết cô có thai, cô yên tâm, tôi cũng không dám cho cô nhận nhiệm vụ nguy hiểm gì, chỉ là kiếm thêm vài người cho đủ số lượng, không có gì to tát. Đơn xin nghỉ của cô tôi sẽ phê chuẩn ngay!"
Nói xong cấp trên cầm lấy đơn xin nghỉ trong tay cô về phòng làm việc.
"Kịch."
Cửa đã được đóng lại.
"..."
Giang Ninh Phiến cạn lời, sao lại có kiểu cấp trên thế này chứ, cũng may cô không phải cấp dưới luôn làm dưới trướng anh ta.
Vì kỳ nghỉ, Giang Ninh Phiến chỉ đành mặc đồng phục cảnh sát và áo khoác, cho thẻ công tác vào trong áo, đặt thẻ Cảnh sát vào túi áo.
Bụng cô không giống như đang mang thai lắm, lại thêm người gầy, mặc áo khoác lên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không biết là phụ nữ có thai, chỉ tưởng là một phụ nữ mặt gầy nhưng thân hình đẫy đà mà thôi...
Mười mấy chiếc xe con dừng trước cửa hộp đêm Mộng Quỹ lớn nhất thành phố S.
Giang Ninh Phiến xuống xe, cô đặt đèn báo động xanh đỏ lên nóc xe, đèn cảnh sát lập tức phát ra tiếng còi đặc biệt vang vọng khắp bên ngoài quán bar.