Anh bắn không hề do dự, trong mắt đầy nham hiểm, gương mặt bị máu bắn lên vô cùng mê hoặc.
Hạng Chí Viễn nhìn trên xe, khi thấy người ngồi ghế lái trên xe là Giang Ninh Phiến, cả người anh sững sờ.
Sao người phụ nữ này đến đây.
Cô điên rồi sao?
Chạy qua đây trong cuộc đấu súng hỗn loạn này.
"Lên xe!" Giang Ninh Phiến hét gọi anh, đột nhiên thấy sau lưng Hạng Chí Viễn có một người đang từ từ ngắm nòng súng vào anh.
Hét cẩn thận chỉ kinh động đến người đó bất chấp bắn tới.
Nhưng ở góc của cô bắn không tới.
Giang Ninh Phiến không nghĩ ngợi gì đẩy cửa xe, nhảy xuống, phơi bày bản thân mình dưới cảnh đêm, dứt khoát giơ súng hướng về phía người áo đen vẫn còn do dự ngắm bắn Hạng Chí Viễn.
Cả quá trình chưa đến hai giây.
"Ầm"
Người áo đen trúng đạn ngã xuống.
Eo cô cũng theo đó mà nhói lên một cái, Giang Ninh Phiến không hề cúi đầu nhìn, cơ thể đứng thẳng tắp, cô nhìn Hạng Chí Viễn, gương mặt xinh đẹp nghiêm túc: "Lên xe!"
Hạng Chí Viễn đang quay người đánh trả người áo đen, nghe vậy nhìn theo, Giang Ninh Phiến đã lên xe.
Giang Ninh Phiến ngồi vào lái, nhanh chóng cắt đuôi hai người áo đen định leo lên xe, dừng xe trước mặt Hạng Chí Viễn.
Đôi mắt đen của Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú nhìn cô, ngón tay thon dài mở ghế phụ ngồi vào.
Giang Ninh Phiến lập tức đạp chân ga điên cuồng lái xe ra ngoài.
Người áo đen phía sau chạy theo, lớn tiếng gào tập hợp người lại.
Cô Minh Thành phía sau đang xếp chồng các loại điểm tâm đồ ăn vặt, không có thắt dây an toàn, người lại bị lắc lư, kem dính lên hết người, đau đến anh ta kêu liên tục: "A a a... Bọn họ đuổi không kịp đâu, chị Phiến chậm chút chậm chút..."
Chưa từng thấy phụ nữ lái xe điên cuồng đến vậy.
Có cho đàn ông con đường sống nữa không.
Hạng Chí Viễn ngồi trên ghế phụ, lấy khăn giấy lau máu trên mặt và tay.
Anh quay lại nhìn mặt Giang Ninh Phiến, đôi mắt sâu thẳm, đường nét nghiêm nghị khiến người khác không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Giang Ninh Phiến bị anh nhìn chằm chằm, nhìn đến mức lòng cô không thể bình tĩnh.
Xác định đã đến khu vực an toàn, Giang Ninh Phiến từ từ dừng xe lại, dừng lại trên đường bên bờ hồ.
"Cậu chủ, tôi gọi người đến đón chúng ta."
Cô Minh Thành vừa nói vừa đẩy cửa xe lảo đảo xuống xe, phút chốc đã nôn mửa điên cuồng: "Oẹ..."
Vãi.
Chị Phiến có còn là phụ nữ không.
Trên chiếc xe bánh mì cao cấp màu đen, chỉ còn lại hai người Giang Ninh Phiến và Hạng Chí Viễn.
Sự im lặng bao trùm cả hai người.
Giang Ninh Phiến nhìn con đường đèn xe soi sáng phía trước, không cần liếc ngang cũng có thể cảm nhận được tầm mắt mắt của Hạng Chí Viễn, môi cô khẽ động, bình tĩnh hỏi: "Mấy người chạy đến đối phó với anh là người gì?"
"Ai nói đến đối phó tôi." Hạng Chí Viễn lạnh lùng nói, anh quay gương mặt diêm dúa lẳng lơ lại, nhìn về phía trước.
"Tôi nghe thấy mấy người áo đen nói chuyện rồi." Giang Ninh Phiến nói.
Đôi mắt Hạng Chí Viễn đen lại, chế giễu nói: "Sao, cô muốn ghi vào hồ sơ sao, cần bắt tôi về hỏi cung cho rõ không?"
"Vậy là nói, bọn họ đến vì anh thật?"
Giang Ninh Phiến nhìn anh.
"Cô lừa tôi?"
Hạng Chí Viễn bây giờ mới hiểu ra cô vốn không hề chắc chắn, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp bình tĩnh của cô, sắc mặt anh dần dần khó coi hơn, nghiến răng nói: "Giang Ninh Phiến, người phụ nữ này, cô có thể có một lần không lừa tôi được không?"
Anh vậy mà còn tin cô.
Trước mặt cô, Hạng Chí Viễn anh lần nào cũng bị xoay như chong chóng, cô lợi hại!