Thì phải sống sót vì nhà họ Hạng…
Hạng Chí Viễn ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy An Vũ Dương ôm Giang Ninh Phiến đi về phía anh, đôi mắt hờ hững nhìn anh…
Hạng Chí Viễn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt thâm sâu trừng mắt nhìn An Vũ Dương ôm Giang Ninh Phiến trên tay.
Bỗng nhiên An Vũ Dương xoay người, đi về phía chiếc xe cảnh sát, cẩn thận để Giang Ninh Phiến ở chỗ ngồi, dùng tấm thảm đắp kín người cô.
“…”
Sau đó An Vũ Dương đứng thẳng người, quay đầu nhìn về phía Hạng Chí Viễn, ngũ quan ôn hòa lạnh lùng, anh ta nhấc chân đi tới.
Mới bước một bước, Giang Ninh Phiến đang nhắm mắt bỗng thì thầm câu gì đó.
Cách quá xa, Hạng Chí Viễn không nghe rõ, nhưng An Vũ Dương đã ngừng bước…
Cách quá xa, Hạng Chí Viễn không nghe rõ, nhưng An Vũ Dương đã ngừng bước…
Sau một khắc, An Vũ Dương quay đầu đi về.
Cánh tay hơi tái nhợt của Giang Ninh Phiến chìa ra từ dưới tấm thảm, vô lực bắt lấy cánh tay buông xuống ở đó của An Vũ Dương.
Thị lực của Hạng Chí Viễn rất tốt, rõ ràng nhìn thấy đôi mắt Giang Ninh Phiến vẫn nhắm, tay lại nắm chặt An Vũ Dương, đầu ngón tay dùng sức.
Mọi thứ giống như bộ phim câm.
Đèn xanh đèn đỏ lóe lên, tiếng còi cảnh sát đã không còn.
Hạng Chí Viễn đứng từ xa, Cô Minh Thành quỳ trước mặt anh…
An Vũ Dương hờ hững nhìn Hạng Chí Viễn, trong mắt có sự phẫn hận, sau đó né tránh tay của Giang Ninh Phiến bắt cô ngồi xuống, đóng cửa xe, quay người lên xe từ bên kia…
Xe cảnh sát nghênh ngang rời đi.
“Thiếu chủ.” Cô Minh Thành thấy xe cảnh sát rời khỏi, rất cẩn thận nhìn về phía Hạng Chí Viễn.
Cô Minh Thành run sợ sau lưng, cầm điện thoại lên: “Thiếu chủ, anh muốn đối phó với tên mù kia thế nào? Tôi lập tức tập hợp anh em tới cục cảnh sát quấy rầy anh ta một trận.”
“Ầm…”
Hạng Chí Viễn đạp xe thể thao một phát.
Xe thể thao lập tức vang lên tiếng còi báo động chói tai, Cô Minh Thành sợ đến nỗi đánh rơi điện thoại.
“Tên mù đáng chết cứu được cô ta rồi.”
Hạng Chí Viễn trừng mắt nhìn xe thể thao, giọng nói âm u, sắc mặt xanh mét, đôi mắt sưng tấy đỏ lên, bỗng nhiên nhấc chân dài hung hăng đạp vào cửa xe xe thể thao.
Hạng Chí Viễn khàn giọng hét lên.
Quang người anh tỏa ra sự kích động điên cuồng.
Chỉ thếu nữa.
Cô được An Vũ Dương cứu đi, không phải được anh cứu…
Định mệnh.
Con mẹ nó ông trời ông ta cái gì cũng là định mệnh.
Hạng Chí Viễn anh làm sai điều gì?
Cái gì cũng không cho anh, cái gì cũng không cho anh, dựa vào đâu? Dựa vào đâu?
Hạng Chí Viễn đạp cửa xe điên cuồng, phát tiết tất cả sự khó chịu lên trên xe thể thao.
“…”
Cô Minh Thành đứng ở một bên, ngơ ngác nhìn Hạng Chí Viễn đạp lõm xe thể thao.
Anh ta cảm thấy vừa nãy còn không bằng để cậu Hạng vặn đầu tên mù xuống…
Cậu Hạng như vậy càng khiến người ta khó mà chấp nhận.
Bỗng nhiên Cô Minh Thành đi qua, chỉ thấy nước mắt Hạng Chí Viễn rơi xuống trên mặt, trong đôi mắt màu đẩm sâu xa, có… nỗi buồn nhận thua.
Hôm sau trong bòng bệnh màu trắng…
Giang Ninh Phiến mặc quần áo bệnh nhân màu trắng đứng trước cửa sổ, đưa tay sờ băng gạc trên cổ mình, đó là đêm qua cô bất dĩ đâm mình.
Ngay lúc đó, An Vũ Dương tới.
Như thần linh giáng lâm.
Giống như năm đó, cô bị mẹ đánh, cũng là An Vũ Dương bảo vệ cô, luôn xuất hiện kịp thời đến như vậy.
Có đôi khi cô cảm thấy mình thiếu nợ An Vũ Dương, An Vũ Dương hiểu rõ cô hơn chị mình, còn muốn báo thù cho chị hơn cô, còn thường tới nghĩa trang thăm hỏi nhiều hơn cô, càng biết chăm sóc cô hơn cả bản thân cô…