Chính giữa đại sảnh, treo bốn hộp thủy tinh đựng đầy formalin, giữa bầu không khí cực kỳ xa hoa, lãng mạn, lại có vẻ rất kỳ lạ.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Mọi người đều bắt đầu cảm thấy không ổn.
Thời gian tiến hành buổi lễ đã qua, nhưng lại không có ai tuyên bố bắt đầu buổi lễ, ngoại trừ rượu ngoại đắt đỏ, cũng không có đồ ăn bưng lên...
Hạng Chí Viễn đứng ở bên cạnh sân khấu, quay lưng về phía mọi người.
Tầm mắt của anh dừng ở trên sân khấu xa hoa, nhìn cánh hoa hồng bay xuống đầy trời như tuyết rơi, chậm rãi xoay dịch nhẫn cưới của mình.
“…”
Cô Minh Thành canh giữ ở bên cạnh, đã sớm tuyệt vọng.
Buổi lễ đính hôn đã qua nửa tiếng, tiếng bàn tán xôn xao trong đại sảnh càng lúc càng lớn, như hận không thể lật tung khách sạn Đế Quốc.
Ánh mắt của Hạng Chí Viễn dần dần trở nên lạnh lẽo, chiếc nhẫn màu đen ở trên ngón trỏ vì được xoay dịch mà đầu hồ ly khắc trên nhẫn tỏa ra ánh sáng sắc bén.
“Dẫn mấy người tới.” Hạng Chí Viễn lạnh lùng mở miệng.
Anh không đợi nữa.
“Vâng, cậu Hạng.” Cô Minh Thành nghe lệnh, quay đầu ra lệnh cho đàn em phía sau: “Kéo hết đám người giáo sư Giang lên đây.”
Buổi lễ đính hôn sẽ trở thành buổi triển lãm nội tạng.
“Rầm...”
Cô Minh Thành vừa nói dứt câu, cửa lớn màu vàng đang đóng chặt ở đại sảnh đột nhiên bị ai đó dùng sức phá mở…
Khung cảnh trong sảnh lớn rất ồn ào, nhưng tiếng phá cửa kia lại cực kỳ vang dội.
Trong phút chốc trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại.
Hạng Chí Viễn đang nhìn màn hình led lớn, nghe thấy tiếng phá cửa thật mạnh kia, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt, âm u, đôi mắt u ám không rõ.
Nhẫn cưới trên tay anh tỏa ra ánh sáng lạnh.
“Cậu Hạng, cô Giang tới, đang ở bên ngoài khách sạn!”
Tên đàn em phá mở cửa la lớn.
Mặc dù vậy, giọng nói của anh ta ở trong đại sảnh có thể chứa được mấy ngàn người lại có vẻ rất nhỏ.
Rất ít người nghe thấy.
Nhưng giây tiếp theo, Hạng Chí Viễn đột nhiên xoay người chạy như điên ra ngoài, thân thể đâm vào giàn trồng hoa ở bên cạnh, cũng không hề phát hiện, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.
“Bịch.”
Hoa hồng màu tím rơi rụng đầy đất.
Mọi người ào ào đứng dậy, ngạc nhiên nhìn Hạng Chí Viễn đột nhiên giống như nổi cơn điên, liều mạng chạy ra bên ngoài.
“Cậu Hạng.”
Vài nữ phục vụ mặc váy đồng phục bê rượu ngon đắt đỏ lên.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng liếc mắt một cái, để tránh bị bọn họ chắn đường, hất tay một cái...
“Rầm rầm rầm.”
Các khay ào ào bị ném đi, đống rượu hơn trăm vạn bị phá hủy chỉ trong một giây.
Hạng Chí Viễn không màng tất cả mà chạy ra bên ngoài…
Lần trước anh chạy như vậy là bởi vì anh suýt nữa đã giết Giang Ninh Phiến, anh sợ hãi.
Lần này, anh cũng là sợ hãi.
Sợ hãi tất cả chỉ là ảo giác của anh.
Sợ hãi tất cả chỉ là ảo giác của anh.
Hạng Chí Viễn không thèm dùng cả thang máy, cứ thế mà lao thẳng xuống cầu thang hình xoắn ốc, ba bậc thành một bước mà chạy…
Cửa lớn xoay tròn của khách sạn Đế Quốc chậm rãi xoay tròn, những người tiếp khách và các đàn em đứng ở hai bên, nhìn thấy Hạng Chí Viễn đều đồng loạt cúi người: “Cậu Hạng.”
Hạng Chí Viễn dừng bước, ngước mắt nhìn qua, ánh mắt có sự trống rỗng tuyệt vọng.
Phía bên kia cánh cửa, trống không chẳng có gì.
Đúng là ảo giác...
Chỉ là ảo giác của anh.
Hạng Chí Viễn siết chặt nắm đấm.
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn lả lướt xuất hiện ở phía bên kia cửa xoay, cả người mặc quần áo ở nhà màu trắng, mái tóc dài đen nhánh buộc lên cao đầy gọn gàng thoải mái.
Cánh cửa xoay như một làn gió thổi qua trước mặt cô, làm cho bóng dáng của cô trở nên mờ ảo giống như có thể biến mất mất bất cứ lúc nào.
Cánh cửa xoay như một làn gió thổi qua trước mặt cô, làm cho bóng dáng của cô trở nên mờ ảo giống như có thể biến mất mất bất cứ lúc nào.
Ngay sau đó.
Cô đi vào trong cửa xoay, để kệ cánh cửa giống như cơn gió này đưa cô vào trong cửa khách sạn Đế Quốc.
Sau đó, Hạng Chí Viễn nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô.