Tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn họ.
Phụ nữ mang thai thôi mà, có gì hay chứ.
“Chúng ta hãy cùng xem cô gái số 38 có thể vượt qua được 1400 vạn để trở thành hoa hồng queen ngày hôm nay hay không!” MC gân cổ lên hô to: “Bây giờ bắt đầu ra giá.”
“…”
Cả người Giang Ninh Phiến lộ ra ở dưới ánh mắt mọi người, bèn dịch ghế một cách lộ liễu tới gần Hạng Chí Viễn, ám chỉ mọi người rằng cô là của Hạng Chí Viễn.
Quả nhiên, cô vừa làm ra động tác này, không ai dám ra giá, đều nhìn Hạng Chí Viễn.
Vẻ mặt của Giang Ninh Phiến cực kỳ bình tĩnh, tay ở bên người lại xoắn lấy quần áo.
Lúc này, cô chỉ có thể đặt lòng tin rằng, Hạng Chí Viễn sẽ không gây hại cho cô…
Nhưng rõ ràng, cô không nên đánh giá cao địa vị của mình ở trong mắt Hạng Chí Viễn.
Điện thoại của Hạng Chí Viễn đột nhiên rung lên, ở trên tàu lặng ngắt như tờ có vẻ cực kỳ chói tai, Giang Ninh Phiến vừa quay đầu đã nhìn thấy trên màn hình của anh nhảy lên ba chữ “Hạ Tiêm Tiêm”.
Giang Ninh Phiến mím môi, càng thêm dùng sức mà xoắn lấy bộ váy dạ hội.
Hạng Chí Viễn bỗng dưng dựng thẳng tay lên, ý bảo toàn trường yên lặng, sau đó ấn nghe điện thoại: “Chuyện gì vậy?”
Hạ Tiêm Tiêm ở đầu dây bên kia nói gì đó, Giang Ninh Phiến không biết.
Cô chỉ nghe thấy Hạng Chí Viễn im lặng gần một phút rồi nói: “Được, tôi sẽ về ngay bây giờ.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn liền đứng lên, cũng không quay đầu lại mà rời đi…
Giang Ninh Phiến ngơ ngác mà nhìn bóng lưng của anh, anh sẽ không đi ngay như vậy, anh còn đuổi theo tự mình xuống bếp vì cô, anh sẽ không bỏ mặc cô ở chỗ này một mình…
Nhưng cô không dám mở miệng xin anh.
Bởi vì cô còn hy vọng hơn bất kỳ ai rằng anh có thể trở lại trong mẩu chuyện cổ tích như trong trí nhớ kia một lần nữa.
Bỗng dưng, Hạng Chí Viễn đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt vẫn âm trầm lạnh lẽo như cũ, con ngươi nhìn chằm chằm vào cô thật lâu, sâu không lường được.
Sau một lúc lâu, Giang Ninh Phiến ngồi ở trên ghế nghe thấy Hạng Chí Viễn trầm thấp mà mở miệng: “Ngày mai tôi với Tiêm Tiêm đi Florencia.”
“…”
Giang Ninh Phiến ngơ ngẩn mà nhìn anh, không rõ là anh có ý gì.
Cuối cùng anh cũng đã quyết định đi Florencia…
Hạng Chí Viễn nhìn cô thật sâu, ánh mắt hung ác nham hiểm, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên tay buông ở bên người tỏa ra khí thế sắc bén.
Anh nhìn cô, không nói gì, anh đang chờ đợi.
Cô vẫn không nói một chữ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Toàn trường đều yên lặng mà nhìn bọn họ, không rõ mọi chuyện là thế nào.
Thật lâu sau, trong mắt Hạng Chí Viễn xẹt qua sự thất vọng, khóe môi nhếch lên một độ cong tự giễu, ánh mắt lạnh lẽo: “Hạnh phúc của cô tôi không xen vào nữa, sau này, chúng ta xóa bỏ hết.”
Nói xong, Hạng Chí Viễn quay đầu bước nhanh rời đi.
Không những rời đi.
Anh còn vứt bỏ cô.
“…”
Giang Ninh Phiến ngồi yên ở chỗ cũ, nước mắt không nhịn được mà chảy ra, ngực do bị chà đạp mà đau đớn.
Có lẽ, Hạng Chí Viễn vẫn còn chưa buông tay được với cô.
Nhưng giờ phút này, anh đã hết hy vọng đối với cô.
Cô đã có được thứ mình muốn, cho nên cô không dám xin anh ở lại, không dám xin anh buông tay cô...
Cô nhớ tới thật nhiều câu nói mà Hạng Chí Viễn đã từng nói với cô...
“Tiêm Tiêm, em nhớ kỹ, sau này phải tự nấu cơm ăn, đồ bên ngoài dù ăn có ngon nhưng em không nhìn thấy tận mắt là làm ra như thế nào, thì đừng đi ăn.”
“Đừng làm móng tay giả, cũng đừng để móng tay dài, sẽ làm bản thân bị thương.”
Anh còn nói: “Tiêm Tiêm của tôi nhất định phải được chăm sóc giống như công chúa.”
Cô đã từng là công chúa được anh nâng niu ở trong lòng bàn tay.
Bây giờ, công chúa của anh đã đổi thành người khác, còn cô thì bị vứt bỏ, là điều dĩ nhiên.
Tất cả những chuyện này đều là do một tay cô thúc đẩy…