"Dừng tay...Ừm."
Mùi vị bị cưỡng ép uống hết vô cùng khó chịu, mép bát sứ đập vào răng của cô, giống như hận không thể đập vỡ.
Nước canh chảy ra từ khóe miệng, men theo cơ chảy xuống cổ áo, một mảng bị ướt đẫm để lộ ra làn da trắng nõn.
Biến thành thế này mà còn có thể quyến rũ.
Hạng Chí Viễn nhướng mày, lại cầm một bát canh đổ vào trong miệng cô, tràn đầy tính trừng phạt.
"Um..."
Giang Ninh Phiến đau khổ lên tiếng, một bàn tay nắm chặt góc bàn, móng tay mạnh mẽ bấm xuống, đè nén suy nghĩ muốn chống trả.
VietWriter
Cô phải nhịn.
Cô nhất định phải nhịn.
Hết canh rồi, Hạng Chí Viễn bảo cấp dưới lại bưng lên, canh vẫn còn nóng.
Một bát canh đổ vào trong miệng cô, bàn tay của Hạng Chí Viễn thô bạo nắm chặt cổ của cô giống như muốn bẻ gãy, khiến cho cô không thể nhúc nhích...
Cô chỉ có thể bị ép chấp nhận: "Ưm... Ưm..."
Môi của cô bị nóng đến mức tê tái.
Đau khổ, căm hận, uất ức cùng trào dâng trong cơ thể, hốc mắt của cô vô cùng chua xót.
Trước mắt dần dần xuất hiện gương mặt dịu dàng của An Vũ Dương...
Cô thật sự phải để cho An Vũ Dương nhìn thấy, thấy bây giờ cô sống một cuộc sống như nào, phải để anh ta nhìn thấy anh ta đã làm cho cô rơi vào trong tay của ác ma ra sau...
"Qe..."
Cơ thể của cô không thể chịu đựng được nữa, nôn hết ra ngoài.
Hạng Chí Viễn mắc bệnh sạch sẽ lập tức buông tay, ghét bỏ lùi sang bên cạnh.
Giang Ninh Phiến vội vàng đứng lên lao ra cửa sổ, đẩy cửa sổ nôn
ra bên ngoài, hận không thể nôn hết sạch tất cả những thứ trong bụng ra...
"Oe..."
Tim gan cũng giống như sắp bị nôn hết ra ngoài, Giang Ninh Phiến nôn mửa đến mức vô cùng khó chịu, hai tay nắm chặt vào cửa sổ.
Chỉ còn một vài ngôi sao trên bầu trời đêm đen.
Gió đêm thổi xuyên qua chiếc váy ẩm ướt khiến cô gần như run lên vì lạnh.
“Giang Ninh Phiến, đây là quy tắc mà tôi dạy cho cô.” Giọng nói giống như ma quỷ của Hạng Chí Viễn vang lên phía sau lưng cô: “Khi tôi muốn một người đói thì tuyệt đối không được ăn dù là một hạt cơm!”
Chỉ vì cô đói đến mức không chịu được nữa nên ăn đồ ăn?
Cho nên anh muốn ép cô nôn ra hết...
Giang Ninh Phiến ghé vào cửa sổ chậm rãi quay đầu, nhìn anh bằng đôi mắt căm hận, dùng mu bàn tay lau miệng, trên miệng lộ ra nụ cười nhạt: “Hạng Chí Viễn, anh biết không? Anh thật là một kẻ điên”
Về mức độ sỉ nhục phụ nữ, anh thứ hai thì không dám ngông cuồng nhận thứ nhất.
“Giang Ninh Phiến!” Lông mày Hạng Chí Viễn lạnh lùng.