Giang Ninh Phiến đứng bên ngoài xe, phía sau truyền đến âm thanh Hạng Chí Viễn bước xuống đất nặng nề.
Hạng Chí Viễn tao nhã sửa sang lại âu phục, sau đó cất bước đi về phía trước, cuối cùng... Vô cùng không tao nhã nắm chặt tay Giang Ninh Phiến đi về phía trước.
Giang Ninh Phiến bị Hạng Chí Viễn kéo lên chiếc du thuyền lớn, mùi xì gà và rượu vang đỏ trên du thuyền pha lẫn với các loại mùi nước hoa phức tạp...
Giang Ninh Phiến nhìn Hạng Chí Viễn khẽ nhíu mày.
Thật ra anh không thích những dịp như này hơn cô.
Bữa tiệc du thuyền còn được gọi là đấu giá hoa hồng, mỗi khách nam dẫn theo bạn gái sẽ nhận được một biển số, đi khắp hội trường, mười người nhận được nhiều hoa hồng đỏ của khách nam nhất sẽ chấp nhận đấu giá công khai.
Đấu giá hai đêm.
Người phụ nữ được định giá cao nhất chính là nữ hoàng bữa tiệc.
"Thấy thế nào?"
Hạng Chí Viễn kéo Giang Ninh Phiến lên boong tàu, các khách nhanh và những người phụ nữ ăn mặc hở hang nhảy múa bên cạnh, có người dùng rượu đắt tiền làm đài phun nước, có người đang biểu diễn múa thoát y hấp dẫn ánh nhìn, có người còn bắt đầu hôn nồng nhiệt trên lan can thuyền...
"Đề tài của đàn ông không thể tách rời khỏi những thứ này, chẳng qua anh chỉ là xây thêm một vỏ ngoài lộng lẫy cho thứ dơ bẩn này mà thôi." Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói.
Cô không thích những nơi như thế này.
Hiện rõ hai từ: Dơ bẩn.
"Cô cảm thấy bản thân cô sạch sẽ lắm sao?" Hạng Chí Viễn châm chọc nói.
Giang Ninh Phiến nhìn một người đàn ông ở trong góc đang sờ mông hai người phụ nữ đang đùa giỡn, kìm lòng không đặng nói: "Tôi không sạch sẽ, nhưng anh không nên chọn con đường này."
Bước chân của Hạng Chí Viễn dừng lại, còn không quên đứng trước một đôi nam nữ đang hôn nhau đắm đuối hút xì gà, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô: "Con đường của tôi sao? Con đường nào?"
Anh còn không biết con đường của anh nên ở đâu, cô có thể biết được sao?
"Florence." Giang Ninh Phiến đưa ra câu trả lời.
Đó là đất nước mơ ước của anh, không phải sao?
“...”
Hạng Chí Viễn đứng trước mặt cô, ánh mắt dần cứng lại, trên gương mặt xinh đẹp mất đi biểu cảm.
Florence.
Đó là đất nước mà anh nghĩ là sạch sẽ nhất.
Không biết có phải ánh đèn trên du thuyền quá đỗi mê hoặc hay không, nhưng anh lại cảm thấy Giang Ninh Phiến lúc này rất xinh đẹp.
Hạ Tiêm Tiêm cho dù anh có làm cái gì, cho dù anh giết người thì cô ấy cũng mang vẻ mặt ngây thơ hiểu cho anh...
Chỉ có Giang Ninh Phiến, kể từ khi cô xuất hiện bên cạnh anh, cô không ngừng muốn anh cải tà quy chính, không ngừng nói...
Sự khác biệt giữa Hạ Tiêm Tiêm và Giang Ninh Phiến.
Ồ, anh lấy cái này ra so sánh làm gì...
"Thưa cô, số của cô." Một nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi trắng, áo com lê màu đen đi tới, trên khay đặt một biển số hình trái tim màu hồng phấn.
Trên đó viết hai con số: 38.
Hạng Chí Viễn liếc mắt một cái, anh cầm lấy dãy số điện thoại kẹp lên trang phục dự tiệc của Giang Ninh Phiến, khinh thường cười khẩy: "Rất phù hợp với khí chất của cô. ”
“...”
Trong mắt anh, khí chất của cô chính là ba mươi tám sao?
Giang Ninh Phiến không biết làm sao, là do cô nói đến Florence nên đã chạm đến dây thần kinh nào của anh sao? Anh và Hạ Tiêm Tiêm kia đã từng đến đó chưa?
"Khách nam nơi này đều là bạn bè của nhà họ Hạng tôi, cô nhớ kỹ cho tôi, cô không được đắc tội bất cứ ai dù chỉ một người!"
Hạng Chí Viễn nhìn cô một cái, lạnh lùng cảnh cáo xong lập tức đi vào trong.
"Anh thật sự muốn tôi hầu hạ những người đàn ông này sao?" Giang Ninh Phiến lên tiếng gọi anh lại, sắc mặt lại lạnh lùng bình tĩnh, không hề có chút ý thức gặp phải nguy hiểm.
"Cô cho rằng tôi chỉ nói khơi khơi thôi sao?"
Hạng Chí Viễn khinh thường hỏi ngược lại.
"Tôi tưởng anh luyến tiếc tôi." Giang Ninh Phiến nói.