"..."
Hạng Chí Viễn xoa thái dương, ngồi xổm xuống bên cạnh cô bé, lạnh giọng hỏi: "Người nhà con đâu, ba mẹ con đâu?"
"Mẹ đi làm."
Hạng Diêu Linh trả lời rất nhanh, cô bé nói câu này với rất nhiều người lớn.
"Ai đưa con đến?" Hạng Chí Viễn không ngờ mình lại lãng phí thời gian vì một con bé.
Hạng Diêu Linh nghe vậy chớp mắt, dùng tay hình dung: "Bà ngoại, bà ngoại đi lạc rồi, bà ngoại đến đã đi lạc rồi."
"Là con đi lạc đó."
Hạnh Chí Viễn sửa cô bé.
Cô bé lạc mất người nhà mà vẫn bình tĩnh, không hề khóc.
Cô bé lạc mất người nhà mà vẫn bình tĩnh, không hề khóc.
"Em không lạc, bà ngoại lạc." Hạng Diêu Linh đi lạc nghiêm túc nói.
Cô bé dứt lời, loa thông báo tìm người vang lên: "Chuông Nhỏ, bạn nhỏ Chuông Nhỏ mặc chiếc đầm búp bê hồng, bà ngoại đến đây tìm con, đứng nguyên chỗ đó không được đi, không được nói chuyện với người lạ, cũng đừng khóc, bà ngoại sẽ đến ngay thôi."
Nghe loa phát thanh, Hạng Diêu Linh thông minh cười: "Bà ngoại, bà ngoại em."
Hạng Chí Viễn đang định đứng lên, tầm mắt lướt qua chiếc chuông vàng trên giày cô bé, ngực chấn động một cái.
Đột nhiên, Hạng Chí Viễn một tay bế Hạng Diêu Linh lên, một tay lấy sợi dây chuyền trên giá, bế cô bé ra quầy tính tiền, quét thẻ thanh toán.
"Cho con." Hạng Chí Viễn đưa dây chuyền mặt răng cho cô bé.
Hạng Diêu Linh đứng trên quầy thu ngân, đôi tay mũm mĩm vui vẻ nhận lấy: "Cảm ơn anh."
Câu này nói rõ ràng nhất.
Câu này nói rõ ràng nhất.
"Không cần." Hạng Chí Viễn cởi một chiếc giày của cô bé xuống: "Trao đổi tương đương."
Nói xong, Hạng Chí Viễn cầm giày rời đi.
"..." Hạng Diêu Linh rụt chân lại, mơ hồ nhìn bóng lưng anh.
"..." Thu ngân bên cạnh cũng ngây người, muốn gọi Hạnh Chí Viễn nhưng không kịp.
"Con bé này, cháu làm bà ngoại sốt ruột muốn chết, bảo cháu đi theo bà, sao chạy lung tung?"
Hạ Tư Duệ tìm đến, Hạng Diêu Linh đang vui vẻ nói chuyện với cô thu ngân, tay cầm sợi dây chuyền, chân thấp chân cao.
"Bà ngoại."
Thấy Hạ Tư Duệ, Hạng Diêu Linh vui vẻ mỉm cười.
"Giày cháu vứt đâu rồi?"
Hạ Tư Duệ tức giận hỏi.
Hạ Tư Duệ tức giận hỏi.
"Anh lấy rồi." Hạng Diêu Linh nói.
"Anh nào?" Hạ Tư Duệ nghi ngờ.
"Không phải anh sao?" Thu ngân bên cạnh thấy vậy nói: "Ban nãy có một người đàn ông đẹp trai bế Chuông Nhỏ qua đây, lấy đi giày con bé, tôi còn tưởng là anh của Chuông Nhỏ."
Chỉ một lúc, cô ấy đã nói chuyện thân với Hạng Diêu Linh.
"..."
Hạ Tư Duệ sững người, người gì không bắt cóc trẻ con mà lấy đi một chiếc giày?
Hạng Chí Viễn đi ra từ cổng siêu thị, bây giờ mới phát hiện mình làm một chuyện hoang đường, anh lấy một chiếc giày của trẻ con.
"Cậu chủ."
Thấy Hạng Chí Viễn quay lại, Cô Minh Thành đứng thẳng, thấy giày trong tay anh thì sững sờ.
Hạng Chí Viễn lên xe, đôi mắt đen nhìn chiếc chuông trên giày, chiếc chuông vàng vang lên tiếng trong trẻo.
"Anh vẫn không đến tìm em, em đợi anh rất lâu."
Một giọng hờn dỗi vang lên cùng tiếng chuông.
Hạng Chí Viễn quay đầu, thấy Hạ Tiêm Tiêm xách túi đứng bên xe, gương mặt trong sáng hơi trách móc, chuông trên eo toả ra ánh sáng dưới ánh nắng.