Tận sâu trong mắt anh là nỗi cô quạnh bị tổn thương.
Giang Ninh Phiến lấy làm lạ khi mình lại có thể nhìn mà hiểu được, cô cười lạnh, nói: “Anh là đen, tôi là trắng, chuyện làm với anh tất nhiên không xem là quá đáng.”
“Mẹ nó em bớt trưng ra cái vẻ đường hoàng ngay thẳng này với tôi đi!” Hô hấp của Hạng Chí Viễn càng thêm nặng nề, anh nghiến răng nghiến lợi mà quát lên: “Bấy lâu nay, em vẫn luôn diễn kịch với tôi?”
Diễn sự vẫy vùng của cô;
Diễn sự bất lực của cô;
Diễn cô yêu anh…
“Phải, trước khi tiếp cận anh, tôi đã học nửa năm, thế nào, khả năng diễn xuất ổn chứ?” Giang Ninh Phiến trả lời một cách tuỳ ý, ý cười nhàn nhạt vẫn luôn hiện lên trong ánh mắt.
“Em có phải là Tiêm Tiêm không?”
“Đến bây giờ mà anh vẫn muốn hỏi tôi vấn đề này sao?” Giang Ninh Phiến bật cười một tiếng, ra vẻ khinh thường.
Nụ cười của cô đâm vào mắt anh, Hạng Chí Viễn gào lên: “Em chưa từng yêu tôi!”
Câu tiếp theo mà anh gào lên là em chưa từng yêu tôi!
“...”
Giang Ninh Phiến nghe xong thì càng cảm thấy buồn cười: “Hạng Chí Viễn, tôi không phải thiểu năng, sao tôi có thể yêu một tên cặn bã như anh.”
“Bốp…”
Hạng Chí Viễn hoàn toàn bị chọc giận, một quyền đánh vào mặt của cô.
Giang Ninh Phiến bị đánh đến cả khuôn mặt đều lệch đi, nửa khuôn mặt nóng rát như bị thiêu đốt.
“Ôi…”
Người xung quanh thổn thức, có cô gái bị dọa đến bịt chặt miệng mình.
Đôi mắt của Giang Ninh Phiến đờ đẫn nhìn xuống mặt đất, cô mấp máy đôi môi mềm mại, trong miệng nếm được vị tanh nồng của máu.
Ngay sau đó.
Cô mở miệng, mặt không cảm xúc phun ra một chiếc răng dính máu.
Gương mặt của cô vẫn xinh đẹp rung động lòng người.
“...”
Lần này đến Cô Minh Thành cũng khiếp sợ đến ngây ngốc, anh ta chuyển mắt nhìn về phía Hạng Chí Viễn, có phải cậu Hạng tức giận quá mức rồi không.
“...”
Hạng Chí Viễn không ngờ mình ra tay nặng như vậy, trong mắt chợt lóe lên vẻ đau lòng, tay anh dường như muốn sờ lên mặt cô.
“Hả giận rồi chứ? Tôi sẽ tố cáo anh tội làm người khác bị thương.”
Giang Ninh Phiến nhấc tay lau vết máu ở khoé miệng, nói một cách bình tĩnh ung dung.
Trên bàn tay mảnh khảnh của cô vẫn còn dính sơn đỏ có làm sao cũng rửa không sạch, trông dơ bẩn vô cùng.
Nói rồi, Giang Ninh Phiến xoay người rời đi.
Tay bỗng dưng bị Hạng Chí Viễn nắm lấy kéo về phía sau, Giang Ninh Phiến vừa quay người lại, khuôn mặt ma mị của Hạng Chí Viễn đã áp sát đến, đôi môi mỏng phủ lên bờ môi mềm mại của cô.
“...”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên, trừng lớn mắt, vội vàng chống trả.
Một tay của Hạng Chí Viễn nắm chặt tay của cô, tay còn lại tiến vào trong mái tóc dài đen óng, ghìm chặt gáy của cô, anh mặc kệ tất cả mà chà đạp môi của cô, hàm răng cắn lấy miệng của cô, buộc cô phải mở ra.
Một tay của Hạng Chí Viễn nắm chặt tay của cô, tay còn lại tiến vào trong mái tóc dài đen óng, ghìm chặt gáy của cô, anh mặc kệ tất cả mà chà đạp môi của cô, hàm răng cắn lấy miệng của cô, buộc cô phải mở ra.
“Hạng…”
Giang Ninh Phiến vừa mở miệng, lưỡi của Hạng Chí Viễn đã luồn vào, điên cuồng mà cướp lấp hết thảy trong miệng của cô.
Mùi tanh của máu tươi lan khắp trong miệng hai người…
Khiến cho nụ hôn tựa như anh túc này càng thêm nguy hiểm.
Giang Ninh Phiến muốn giãy giụa, Hạng Chí Viễn lại kiềm giữ cô càng chặt, gần như muốn khảm cô vào trong người mình, hết lần này đến lần khác trằn trọc chà đạp lên môi cô.
Một giọt máu chảy xuống bên môi hai người, tạo thành một cảnh tượng dâm mĩ.
Khí thế của anh, độ ấm của vòng tay anh, cách hôn của anh… vẫn giống như trước đây, hôn đến điên cuồng mà kịch liệt, giống như muốn ăn cô vậy.
Cô bị ép phải thừa nhận nụ hôn của anh, một luồng điện nhỏ xẹt qua toàn thân của cô.