Ánh mắt của Hạng Chí Viễn sâu thẳm.
Người phụ nữ này có chút thú vị, động tác như thế này lại có thể khiến anh có cảm giác.
"Ọe..."
Giang Ninh Phiến cảm thấy vô cùng buồn nôn, nhanh chóng há miệng trốn ra sau.
Miệng vết thương của anh có độc!
Cô không muốn chôn cùng cùng người đàn ông xa lạ này.
"Bây giờ biết giải độc thế nào chứ?" Hạng Chí Viễn cười xấu xa, vừa không đứng đắn vừa diêm dúa.
"..."
Hóa ra là muốn khiến cô cũng trúng độc.
Biến thái.
Giang Ninh Phiến mắng thầm nhưng nhìn nòng súng màu đen kia, trong lòng trào dâng khao khát muốn sống. Cô mở lời: "Tôi miễn cưỡng giải độc thử."
VietWriter
Cô nhổ ra một ngụm trên đất, trên môi vẫn còn dính máu của người đàn ông.
Trừ mùi máu tươi, còn có mùi của thuốc độc, đây là mùi của một loại thuốc độc đặc biệt.
Người đàn ông này thực sự chưa tận số, loại độc mà anh trúng là loại cô biết.
"Sao rồi? Có cần ngậm thêm lần nữa không?"
Thấy cô đang suy nghĩ, Hạng Chí Viễn cong môi không đứng đắn, liếc nhìn tay của mình.
"Không cần."
Giang Ninh Phiến hung hăng đáp, lấy hộp y tế từ bên ngoài vào, mở ra tìm kiếm thuốc giải độc, ánh mắt nghiêm túc mà bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của cô khiến Hạng Chí Viễn không khỏi liếc mắt nhiều lần.
Cô có một gương mặt xinh đẹp, dù khoác đồng phục y tá màu trắng bên ngoài nhưng anh cũng có thể nhìn thấy ngay vóc dáng hoàn mỹ của cô, cùng với một đôi chân dài mảnh khảnh.
Chân dài.
Hạng Chí Viễn híp mắt, tầm nhìn dán chặt vào đôi chân dưới bộ đồng phục y tá của cô, ánh mắt như có điện.
"Anh nhìn gì đó?" Giang Ninh Phiến vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt lộ liễu của anh.
"42 tấc."
Hạng Chí Viễn nhìn chân của cô nói, giọng nói gợi cảm chết người.
"..."
Giang Ninh Phiến lập tức ngây ra, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có người có thể nói ra chính xác độ dài của đôi chân cô chỉ bằng mắt thường, điều này khiến cô càng có cảm giác khó chịu như bị lột sạch: "Anh nhìn đủ chưa?"
"Ai nói là tôi chỉ nhìn?"
Vừa dứt lời, Hạng Chí Viễn đứng bật dậy, kéo cô lên sau đó đẩy ngã lên giường. Anh hạ mắt nhìn cô, ở góc độ này khiến anh có thể thưởng thức đôi chân dài của cô tốt hơn.
Vừa dài vừa thon.
Đẹp đến lóa mắt.
"Anh, anh nhìn gì đó? Không phải muốn giải độc sao?" Giang Ninh Phiến hoảng hốt, tay bấu chặt ga giường dưới thân, giả vờ bình tĩnh.
Tầm nhìn dừng lại ở ánh mắt giả vờ bình tĩnh của cô, Hạng Chí Viễn chợt nảy lên hứng thú, cánh môi không đứng đắn cong lên. Ánh mắt lướt qua chân của cô, một tia sáng vụt qua trong mắt, vô cùng nguy hiểm.
Bỗng nhiên anh cúi thấp người, áp về phía cô.
"Anh đừng có làm bậy!"
Giang Ninh Phiến không phải kẻ ngốc, biết rõ thứ trong mắt anh là dục vọng, không ngừng cảnh giác duỗi tay giữ chặt quần áo, muốn bỏ chạy nhưng lại không có chỗ để trốn.
"Hờ, lần đầu tiên nghe thấy phụ nữ nói tôi đừng làm bậy."
Giống như nghe thấy chuyện cười, Hạng Chí Viễn và cấp dưới bên cạnh đồng thanh cười...
Cấp dưới cười không khép miệng: "Haha."
Đang cười cô không biết lượng sức.
"Anh không cần tôi cứu nữa sao?" Cô hỏi.
"Độc, cô phải giải. Cô, tôi cũng cần." Cánh tay dính máu của Hạng Chí Viễn giữ chặt cằm cô, ngón cái vuốt ve môi cô đầy mờ ám, trong đôi mắt ngập tràn ngông cuồng tự mãn, tùy tiện hỏi: "Hiểu chưa?"
"Cái gì? Không được..."
"Ở nơi của Hạng Chí Viễn tôi, không có hai từ không được!"
Nói xong, anh áp lên môi cô, đôi môi ngậm lấy môi cô, dùng lực hôn xuống...
Đầu óc Giang Ninh Phiến trống rỗng ngay tại lúc đó, ngây ngốc mở to hai mắt.
Hạng Chí Viễn tiếp tục hôn sâu, môi chậm rãi di chuyển xuống, thô bạo cắn cằm cô, cảm giác trơn tuột như lụa chạy giữa môi khiến anh thỏa mãn.
Bỗng nhiên đầu óc hoa lên, tầm mắt của Hạng Chí Viễn trở nên mơ hồ...