Chương 256: Tôi và Ninh Phiến là yêu nhau (3)
Chương 256: Tôi và Ninh Phiến là yêu nhau (3)
Hạng Chí Viễn không hề để ý: “Em có muốn thấy một khía cạnh mất nhân tính hơn của tôi không?”
Cô có thể hận anh, chừa cho anh một vị trí trong lòng cô, anh vui vẻ còn không kịp.
“Hạng Chí Viễn, anh…”
Giang Ninh Phiến đang nói, đột nhiên sau lưng truyền tới một tiếng vang nặng nề.
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy An Vũ Dương ngã xuống trước cửa, bùn đất bẩn thỉu dính trên ống quần sạch sẽ của anh ta, cả người chật vật, một tay lần mò cạnh cửa định đứng lên.
“Vèo…”
An Vũ Dương bị cửa kẹp, đau tới mức hít một hơi.
“Anh không sao chứ?”
Giang Ninh Phiến không để ý nhiều, vội vàng chạy tới đỡ An Vũ Dương dậy, chỉ thấy trên ngón tay anh ta bị cửa kẹp.
Một giọt máu rơi xuống.
Chương 256: Tôi và Ninh Phiến là yêu nhau (3)
“Tôi không sao.” Trên gương mặt luôn thanh cao của An Vũ Dương có hơi khó chịu, miễn cưỡng mỉm cười lắc đầu một cái: “Cửa này quá trơn, cô nghe điện thoại xong chưa?”
Nghe thế, lúc này Giang Ninh Phiến mới nhớ tới điện thoại.
Cô vẫn chưa ngắt.
Giang Ninh Phiết đưa điện thoại lên tai lại, ngón tay không cẩn thận bấm vào màn hình, mở loa trên điện thoại.
Tiếng gầm thét của Hạng Chí Viễn phát ra từ bên trong…
“Giang Ninh Phiến, em thật sự dám đi tìm người đàn ông khác! Em quay về cho tôi! Em lập tức quay về đây! Shit! Giang Ninh Phiến! Bây giờ em con mẹ nó lập tức quay về cho tôi! Nếu bị tôi bắt được em chắc chắn sẽ chết!”
Tiếng gào như sấm vang.
“…” Giang Ninh Phiến theo bản năng đưa điện thoại ra xa một chút, cau mày.
Có muốn rống cũng không cần phải rống to đến như thế…
An Vũ Dương đứng bên cạnh Giang Ninh Phiến, trên nét mặt ôn hoà hiện lên vẻ không vui, đưa tay cướp lấy chiếc điện thoại di động trên tay Giang Ninh Phiến…
Chương 256: Tôi và Ninh Phiến là yêu nhau (3)
An Vũ Dương đứng bên cạnh Giang Ninh Phiến, trên nét mặt ôn hoà hiện lên vẻ không vui, đưa tay cướp lấy chiếc điện thoại di động trên tay Giang Ninh Phiến…
“Anh làm gì?”
Giang Ninh Phiến ngạc nhiên.
Sắc mặt An Vũ Dương trầm xuống, đưa điện thoại tới trước gương mặt tuấn mỹ của mình, ánh mắt không có có tiêu cự nhìn về phía trước, giọng điệu nghiêm túc: “Anh Hạng, thứ nhất tôi không phải đàn ông lỗ mãng. Thứ hai, lời anh vừa nói đã trở thành tội đe doạ.”
“…”
Giang Ninh Phiến đỡ trán.
Hạng Chí Viễn nào có quan tâm đến tội đe doạ gì đó, từ trước đến giờ anh chỉ xem luật pháp như một quyển sách mà thôi.
Quả nhiên, Hạng Chí Viễn nghe thấy như thế, giống như nghe được một câu chuyện cười, cười lạnh một tiếng: “Ha, thế có muốn tôi phái người đón anh tới toà án để tố cáo tôi không?”1
Chương 256: Tôi và Ninh Phiến là yêu nhau (3)
Giang Ninh Phiến cắn mối.
Bây giờ lộ mặt rồi, ở trong tay Hạng Chí Viễn, An Vũ Dương cũng không sống nổi tới sáng sớm mai.
“Không cần, từ trước tới giờ Ninh Phiến của chúng tôi không thích so đo với chó.” An Vũ Dương nghiêm túc nói.1
“…”
Hạng Chí Viễn dừng lại.
Giang Ninh Phiến kinh ngạc nhìn về phía An Vũ Dương, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy An Vũ Dương mắng người, cũng là lần đầu tiên nghe thấy Hạng Chí Viễn bị chửi là chó…
“Ninh Phiến của chúng tôi?” Hạng Chí Viễn nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ mấy chữ này, không nén được tức giận.
“…”
Giang Ninh Phiến chịu anh, cái tên Hạng Chí Viễn này để ý cái gì thế…
“Vâng, tôi và Ninh Phiến đúng là yêu nhau. Anh Hạng, anh là đàn ông thế nên xin anh hãy buông tay và chúc phúc cho chúng tôi. Nếu như anh cứ như con chó điên cắn người khắp nơi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
Chương 256: Tôi và Ninh Phiến là yêu nhau (3)
“Vâng, tôi và Ninh Phiến đúng là yêu nhau. Anh Hạng, anh là đàn ông thế nên xin anh hãy buông tay và chúc phúc cho chúng tôi. Nếu như anh cứ như con chó điên cắn người khắp nơi, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.”
An Vũ Dương nghiêm túc nói, môi gần như kề sát vào điện thoại.
Thượng đẳng.
“…”
Giang Ninh Phiến cũng chịu An Vũ Dương.
Anh ta đang thêm dầu vào lửa sao?
Anh ta còn ngại Hạng Chí Viễn bị kích thích chưa đủ sao?
“Tôi con mẹ nó còn phải buông tay chúc phúc? Anh đang nói chuyện cười gì thế!” Hạng Chí Viễn nghiến răng lặp lại lười của anh ta, giọng điệu vô cùng điên cuồng.
Hạng Chí Viễn đã phát điên.
Giang Ninh Phiến muốn lấy điện thoại từ tay An Vũ Dương, nhưng dường như An Vũ Dương cảm nhận được xoay người lại, không để cô cầm lấy.
“…”
Giang Ninh Phiến hết ý kiến.
Hạng Chí Viễn đột nhiên tỉnh táo lại, nói từng câu từng chữ: “Anh đoán xem, tôi cần mấy ngày để tìm được anh? Tôi cần mấy ngày để tìm được nhà anh?”
Chương 257: Ghen tị khiến người ta phát điên (4)
Chương 257: Ghen tị khiến người ta phát điên (4)
Lời uy hiếp không che đậy.
An Vũ Dương bình tĩnh nghe, lúc Giang Ninh Phiến đưa tay tới muốn cướp điện thoại di động, bình tĩnh nói: “Ninh Phiến, chúng ta không cần nói chuyện với thứ người như thế, rất nhàm chán.”
Sau đó.
An Vũ Dương quả quyết tắt máy.
Không để cho Hạng Chí Viễn có thể nói thêm một chữ nào.
“…” Giang Ninh Phiến ngơ ngác nhìn động tác của anh ta: “Anh có biết mình đang làm gì hay không?”
Anh ta đã hoàn toàn khiêu khích Hàng Chí Viễn, khiêu khích một người đứng đầu địa ngục, chuyện gì cũng dám làm.
“Tôi biết.” An Vũ Dương khẽ cười, quay mặt sang nhìn về phía cô: “Tôi cảm thấy… rất thoải mái.”
Giống như thắng được một trận chiến nào đó vậy.
Dường như An Vũ Dương rất vui vẻ.
Chương 257: Ghen tị khiến người ta phát điên (4)
Dường như An Vũ Dương rất vui vẻ.
Giang Ninh Phiến không ngờ một người luôn luôn thanh cao như An Vũ Dương sẽ dùng từ như thế, ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng được: “Đúng rồi, anh thì sảng khoái rồi, thế nhưng còn mấy người giáo sư Giang thì sao? Bọn họ sẽ phải sống tách rời nhau!”
Cô cũng không dám nghĩ Hạng Chí Viễn còn có thể làm được chuyện gì…
“Cô yên tâm đi, bây giờ anh ta sẽ tìm tôi như một tên hoang dã nhiều hơn tất cả những thứ khác.”
Bởi vì anh ta đã kéo toàn bộ lửa giận của Hạng Chí Viễn lên người mình.
“Cái gì?”
“Tóm lại, cô cứ yên tâm đi, tôi có chừng mực.” An Vũ Dương an ủi cô, bên méo vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt: “Ghen tị sẽ khiến đầu óc của tất cả đàn ông mê muội, giống như tôi…”
An Vũ Dương đột nhiên im lặng.
“Giống như anh?” Giang Ninh Phiến không hiểu: “Giống anh cái gì?”
Chương 257: Ghen tị khiến người ta phát điên (4)
“Không có gì.”
Nụ cười của An Vũ Dương lạnh đi, rũ mắt, che giấu vẻ ảm đạm kia vào nơi sâu nhất.
Giống như anh ta.
Không khi nào không nghĩ tới việc băm Hạng Chí Viễn ra thành trăm mảnh.
Không phải vì nhiệm vụ, không phải vì cái gì khác, là khi anh ta đoán được cô có thể bị Hạng Chí Viễn làm nhục, suy nghĩ này của anh ta giống như hạt giống mọc rể, nảy mầm.
Sau đó nhanh chóng sinh sôi…
“Tôi không muốn sẽ biến thành như thế…”
Trong đầu Giang Ninh Phiến chỉ toàn là hình ảnh bệnh viện trở thành đống tro tàn trên tivi, không nghĩ nhiều về lời nói của An Vũ Dương.
Cô ngồi xuống trước cửa, hai tay ôm đầu, mười đầu ngón tay nắm tóc mình.
Chương 257: Ghen tị khiến người ta phát điên (4)
Cô ngồi xuống trước cửa, hai tay ôm đầu, mười đầu ngón tay nắm tóc mình.
Ba, chị, anh rể của cô đều chết trong tay **, cô không thể khiến mình yêu một người đàn ông giống Hạng Chí Viễn…
Cho nên cô chỉ cần trở về với cuộc sống đơn giản trước kia.
Thế nhưng hoá ra thế giới này, không phải cô muốn như thế nào thì sẽ như thế đó.
Sự tàn nhẫn của Hạng Chí Viễn nhanh chóng khiến lưng cô gánh bao nhiêu sinh mạng… sao anh có thể làm như thế.
“Không cần sợ.” An Vũ Dương ngồi xuống bên cạnh cô ở cạnh cửa, cặp mắt mù loà của anh ta không thể nhìn thấy vẻ mặt cô lúc này, nhưng anh ta đoán được: “Tôi đã liên lạc với quân đội, chọn thời điểm thích hợp sẽ xoá số địa ngục này, bắt Hạng Chí Viễn.”
Bắt Hạng Chí Viễn.
Có phải chỉ có khi bỏ Hạng Chí Viễn vào sau song sắt anh mới chẳng còn ngông cuồng nữa hay không?
“Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?”
Nước trong địa ngục quá sâu, bối cảnh của Hạng Chí Viễn lớn khắp toàn bộ Đông Nam Á, nhiều nhánh nhỏ, sẽ thành công được sao?
Chương 257: Ghen tị khiến người ta phát điên (4)
“Tôi sẽ hoàn thành.”
An Vũ Dương dừng lại, bình tĩnh nói.
“…”
Giang Ninh Phiến nhìn mặt An Vũ Dương, vô cùng dịu dàng, cực kỳ dịu dàng.
Cô biết sẽ không dễ dàng như thế.
Có lẽ trong lòng An Vũ Dương chẳng có chút sức lực nào, nếu như Hạng Chí Viễn bị bắt dễ như thế, anh ta cũng không cần phái nhiều người tới đối phó như thế.
Cô biết rất nhiều bằng chứng trực tiếp về tội của Hạng Chí Viễn.
Súng ống đạn dược, cách thức vận hàng của tập đoàn rửa tiền, nguồn gốc ma tuý…
Giang Ninh Phiến nhìn An Vũ Dương, giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì.