“Giờ em vẫn đang bệnh, sao tôi cho em thoải mái được?”
Hạng Chí Viễn cong môi, đứng lên rồi ngồi xuống bên cạnh cô, một tay vòng lấy bả vai cô, ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên vành tai cô, nói một cách mờ ám: “Đợi về nhà, tôi cho em hết, muốn thoải mái thế nào cũng được, đảm bảo khiến em không xuống giường được.”
Hai y tá trẻ tuổi nghe thế thì xấu hổ đỏ mặt.
Quả nhiên càng đẹp trai thì càng dâm và bạo lực...
“Anh...”Giang Ninh Phiến không dám tin trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh có biết xấu hổ không thế?
Xuyên tạc lời của cô thành thế này trước mặt nhiều người như vậy, ai có ý ‘thoải mái’ đê tiện bẩn thỉu như anh chứ.
“Ngoan, Tiêm Tiêm, đừng ầm ĩ nữa.” Hạng Chí Viễn như đang dỗ trẻ con, lại hôn lên trán cô, lúc ngước mắt nhìn bác sĩ thì ánh mắt lại bắt đầu lạnh lẽo: “Tiêm đi.”
Tiêm Tiêm?
Anh thừa nhận cô là Tiêm Tiêm rồi?
Giang Ninh Phiến sững sờ, không phản kháng khi mũi kim đâm vào da cô nữa.
Động tác của bác sĩ nhanh nhẹn, dán băng cá nhân lên, đứng một bên nói: “Hai ngày tới cô Giang nên ăn thanh đạm, đừng động vào thức ăn gây kích ứng, cố gắng nghỉ ngơi ở trên giường.” “Biết rồi, ra ngoài đi.”
Hạng Chí Viễn mất kiên nhẫn phất tay.
Bác sĩ với y tá nào dám ở lại, người nào người nấy đi nhanh như chân được bôi dầu.
“Có thể buông tôi ra chưa?” Giang Ninh Phiến bực bội nhìn chòng chọc vào móng vuốt trên vai cô, nhưng cô vừa tỉnh lại, chẳng có bao nhiêu sức lực để phản kháng.
Dường như ở trước mặt Hạng Chí Viễn, cô mãi mãi chỉ là một kẻ yếu ớt tự ti.
Điều này khiến cô cực kỳ không cam tâm.
“Buông.”
Hạng Chí Viễn vô cùng hợp tác mà buông tay, sau đó cứ thế nhìn thẳng vào cô, đôi con ngươi màu đen phản chiếu khuôn mặt cô.
Anh nhìn.Anh lại nhìn.
Anh tiếp tục nhìn.
Anh cứ nhìn mà không chớp mắt.
Giang Ninh Phiến bị anh nhìn chằm chằm nên hơi mất tự nhiên, ngoảnh đầu đi.
Hạng Chí Viễn vươn tay ta quay mặt cô lại, sau đó nhìn chằm chằm vào cô như kẻ si tình.
Giang Ninh Phiến cạn lời.
Hạng Chí Viễn nhìn chăm chú vào cô, hàng mi dài khẽ động đậy, ánh mắt hơi ngẩn ngơ, không dám tin.
Cuối cùng cô cũng sống lại rồi.
Anh đã đợi bao lâu cho đến khi nhìn thấy cô còn sống? Đột nhiên Hạng Chí Viễn nâng mặt cô lên rồi đặt một nụ hôn, không hề báo trước.
“Ưm.”
Giang Ninh Phiến bỗng bị chặn môi.
Anh ngang ngược cắn mút môi cô, dây dưa triền miên, hôn đến nỗi đôi môi tái nhợt khô nứt của cô đỏ lên...
Hạng Chí Viễn giữ cánh tay đang truyền dịch của cô, không để cô cử động, hướng lên phía trên khuôn mặt cô, dừng lại ở mắt cô. Bờ môi chạm vào hàng mi đang run rẩy của cô, mang theo vẻ lưu luyến trước giờ chưa từng có, mỗi một nụ hôn đều như đang tôn thờ.
Sự thỏa mãn không thể tả được chạy khắp toàn thân.
Cảm giác hôn cô không giống với những nụ hôn trước đây, lần này cô là Tiêm Tiêm của anh.
“Buông tôi ra.” Giang Ninh Phiến dùng hết sức để giãy giụa.“Buông, giờ buông ngay.” Hơi thở của anh dần trở nên nặng nề.
Môi anh dán ở mắt cô, giọng nói trầm khàn ẩn chứa dục vọng: “Nếu không buông thì có thể tôi sẽ muốn em ngay bây giờ.”
“Đầu anh ngoài mấy suy nghĩ bẩn thỉu ra thì có thể sạch sẽ chút được không?”
Trải qua tai nạn lần này, Giang Ninh Phiến không hề nể mặt anh chút nào.
Cùng lắm là cắt đứt quan hệ, cô đã chẳng còn gì phải sợ nữa rồi.
“Không thể, tôi đã muốn hơn mười năm rồi.” Không ngờ Hạng Chí Viễn lại không biết xấu hổ mà thừa nhận.
Anh buông cô ra, ngồi đối diện cô, cụp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt vẫn còn hơi tái của cô. Ánh mắt sáng quắc như nhìn không đủ, đưa tay chạm vào khuôn mặt với làn da mịn màng của cô.