Đôi mắt đỏ bừng của Giang Ninh Phiến khẽ chớp, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạng Chí Viễn hỏi: “ “Bọn họ… Đã chết chưa?”
Cô có đuổi kịp không?
Anh Vũ Dương bọn họ... Còn sống hay là đã chết?
“…”
Nghe thấy vậy, tay Hạng Chí Viễn cứng đờ mà dời đi từ trên mặt cô, ánh mắt lập tức lạnh băng, nhìn chằm chằm cô từ trên cao: “Em trở về chỉ vì bọn họ.”
Giọng nói của anh, lạnh như băng sương.
Cô trở lại bên cạnh anh, câu đầu tiên mở miệng không phải là hỏi về anh, mà là hỏi về người khác.
Giang Ninh Phiến im lặng nhìn hắn, đôi mắt còn đỏ hơn cả con thỏ.
“Em vì ai, ba mẹ em, hay là tên mù kia?” Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn cô chằm chằm, gặng hỏi, trong đáy mắt mờ mịt toàn là vẻ âm u.
“Em vì ai, ba mẹ em, hay là tên mù kia?” Hạng Chí Viễn rũ mắt nhìn cô chằm chằm, gặng hỏi, trong đáy mắt mờ mịt toàn là vẻ âm u.
“Tôi trở về, cũng không có ý định là anh có thể tha cho tôi.” Giang Ninh Phiến nói trắng ra: “Nhưng tôi muốn biết, bọn họ có còn sống hay không?”
“Vì ba mẹ, hay là vì tên mù?”
Hạng Chí Viễn lạnh lùng nhìn cô, nhất quyết phải hỏi cho đến cùng.
“Tôi trở về vì chính mình.”
Hốc mắt Giang Ninh Phiến bừng nhìn anh, chậm rãi nói.
Nghe thấy lời này, Hạng Chí Viễn lập tức tự diễn giải ra thành không liên quan đến người khác, vui mừng khôn xiết kéo cô vào trong lòng, trầm giọng nói: “Bé con, nói câu trở về vì tôi thì chết à?”
“…”
Trong mắt Giang Ninh Phiến xẹt qua sự đau đớn cùng cực, nhưng chỉ thoáng qua trong giây lát, nhanh đến nỗi không thể nắm giữ được.
Bụng cô chợt không đúng lúc mà phát ra tiếng kêu rất nhỏ.
“Chị Phiến!” Cô Minh Thành xông tới, lông tơ cả người đều phấn khởi mà dựng thẳng lên: “Chị Phiến cũng đã chịu trở lại rồi, chị có biết chị đã để những nhân vật nổi tiếng này chỉ chờ mỗi mình chị không, nhanh nhanh, mau đi thay váy cưới.”
“Để bọn họ chờ tiếp đi!”
Hạng Chí Viễn ngang ngược mà nói, duỗi tay nắm lấy bàn tay rũ xuống của Giang Ninh Phiến, ngông cuồng kiêu căng nói: “Tôi phải nấu cơm cho Tiêm Tiêm, cô ấy đói bụng.”
Giang Ninh Phiến ngẩn ngơ.
“Hả?”
Cô Minh Thành trợn tròn mắt.
“Đi.” Hạng Chí Viễn nắm lấy tay Giang Ninh Phiến kéo đi, trên khuôn mặt nặng nề cả ngày cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười.
Giang Ninh Phiến cúi đầu, ánh mắt đâm phải chiếc nhẫn cưới trên tay anh.
Đâm vào lục phủ ngũ tạng đều đau…
...
Giang Ninh Phiến được sắp xếp ở phòng nghỉ.
Trước khi Hạng Chí Viễn đi nấu cơm đã sai một lượng lớn người trông coi ở cửa.
Giang Ninh Phiến đứng trước tủ kính quần áo nhìn chằm chằm vào váy cưới bên trong, mỗi một chiếc đều được thiết kế tỉ mỉ, hoặc sang trọng, hoặc trẻ trung, hoặc nhã nhặn, hoặc mộng mơ…
Mỗi một chiếc đều có một không hai, bên trên bảng tên còn có chữ ký của nhà thiết kế Michelle.
Michelle là một nhà thiết kế có thể lột tả được vẻ nữ tính một cách hoàn hảo, ngay cả từng chi tiết của một chiếc váy cưới đơn giản cũng có thể tỏa ra vẻ đẹp đủ để khiến cho người phụ nữ nào cũng phải ngạc nhiên cảm thán...
Cánh cửa phía sau bị mở ra.
“Tiêm Tiêm, tới đây ăn cơm.”
Giọng nói gợi cảm mà dịu dàng vang lên ở phía sau cô.
Giang Ninh Phiến quay đầu, chỉ thấy Hạng Chí Viễn đang khụy gối ở trước bàn trà, bê lên từng món ăn, vừa xếp vừa nói: “Thấy em đói bụng, tôi chỉ tiện tay làm vài món, buổi tối về sẽ làm đồ ăn ngon cho em.”
Giang Ninh Phiến đứng ở đó, ngơ ngác mà nhìn động tác bận rộn của anh.
Đôi mắt vốn rất xinh đẹp lại đỏ hồng lên.
“Tới đây.”
Thấy cô không nhúc nhích, Hạng Chí Viễn lại gọi một tiếng.
Lần này, giọng nói của anh lộ ra ngang ngược kiêu căng không cho phép phản bác.
“…”
Giang Ninh Phiến rũ mắt xuống đi tới.
Hạng Chí Viễn vươn tay kéo cô ngồi lên trên đùi mình, nắm cằm cô nhẹ nhàng nâng lên, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn cô chằm chằm: “Trước khi ăn, tôi có một vấn đề muốn hỏi em, thành thật trả lời tôi.”