“Con muốn làm gì?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Đưa giày nhỏ anh trai, anh trai rất thích giày nhỏ của con.” Hạng Diêu Linh nghiêm trang mà nói.
“Gọi chú.”
“Không, anh trai.”
“Con còn gọi anh trai nữa, mẹ sẽ không cho con nói chuyện với anh ta.” Giang Ninh Phiến lôi ra đòn sát thủ, Hạng Diêu Linh sợ nhất là người khác không nói chuyện với cô bé.
Hạng Diêu Linh rối rắm mà nghĩ ngợi, thỏa hiệp mà nói: “Vâng ạ. Mẹ, con còn được chơi với chú nữa không?”
Hạng Diêu Linh rối rắm mà nghĩ ngợi, thỏa hiệp mà nói: “Vâng ạ. Mẹ, con còn được chơi với chú nữa không?”
“Được, con có số điện thoại của chú không?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Không có.” Hạng Diêu Linh đau lòng mà nói: “Con ngủ xong, chú biến mất, mở mắt ra, con nhìn thấy cô giáo Mỹ Mỹ.”
“...”
Giang Ninh Phiến cảm thấy hơi bất đắc dĩ đối với hình dung của con gái.
“Chú đối tốt với con lắm nhé.” Hạng Diêu Linh rất nhớ Hạng Chí Viễn, vẻ mặt buồn rầu mà ngồi ở trên ghế an toàn trẻ em.
“Đối tốt như thế nào?”
Giang Ninh Phiến hỏi.
“Chú ấy tết bím tóc cho con.” Hạng Diêu Linh dựng thẳng tay nhỏ lên muốn nghiêm túc mà đếm lại một lần những gì Hạng Chí Viễn đối tốt với cô bé, nói xong một cái, bỗng nhiên lại không đếm ra nữa: “Với cả...”
Giang Ninh Phiến cong môi mỉm cười.
Giang Ninh Phiến cong môi mỉm cười.
Nghĩ cũng biết người như Hạng Chí Viễn có thể thân thiện được bao nhiêu với một đứa trẻ chứ?
Có điều, dưới tình hình không biết thân thế của Hạng Diêu Linh, lúc Hạng Chí Viễn gặp phải nguy hiểm, lại không hề nghĩ ngợi mà đưa theo Hạng Diêu Linh đi cùng, mà không phải bỏ mặc cô bé tại chỗ.
Điều này nằm ngoài dự kiến của Giang Ninh Phiến.
Chẳng lẽ giữa cha con thật sự có một loại kết nối vô hình không tên ư? Nếu không, thì sao giải thích được chuyện mà Hạng Chí Viễn làm.
Hạng Diêu Linh ngồi ở chỗ đó, tay nhỏ đếm hồi lâu, cuối cùng trẻ con mà nói: “Chú xinh đẹp!”
Xinh đẹp là chỉ dành cho cô bé có được không?
Giang Ninh Phiến bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Con đúng là người chỉ biết nhìn mặt.”
Xe đến trước cửa biệt thự.
Một bóng người cao dài đứng ở cửa, là An Vũ Dương, An Vũ Dương đứng ở đó rũ mắt nhìn điện thoại, cả người lạnh lùng.
Nghe thấy tiếng xe, anh ta nhìn về phía bọn họ, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhạt.
An Vũ Dương tiến lên, mở cửa xe sau ra, cởi bỏ ghế dựa an toàn, Chuông Nhỏ lập tức ngọt ngào mà nhào vào trong lồng ngực anh ta: “Ba An...”
“Ngoan.”
An Vũ Dương nghe cô bé gọi một tiếng, giọng nói cũng dịu dàng hơn mấy chục lần.
Giang Ninh Phiến cởi bỏ đai an toàn từ trên xe đi xuống, liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Lúc ban đầu cô dạy Hạng Diêu Linh gọi An Vũ Dương là chú, Hạ Tư Duệ không cho, bắt phải gọi là ba, nói là trẻ con không có ba thì còn ra cái gì.
Cô chịu thua Hạ Tư Duệ, đành phải dạy Hạng Diêu Linh gọi ba An.
Lúc Hạng Diêu Linh còn nhỏ hơn, gọi ba càng thuận miệng, cuối cùng là bị cô mạnh mẽ sửa lại.
An Vũ Dương ôm Chuông Nhỏ, quay đầu nhìn Giang Ninh Phiến một cái, trong mắt có thắc mắc.
Rõ ràng anh ta không hiểu, sao Chuông Nhỏ có thể lại được cô đưa về được.
“Chỉ là nhầm lẫn mà thôi, anh ta vẫn chưa biết, lát nữa sẽ nói với anh.” Giang Ninh Phiến nói, Hạng Diêu Linh chớp đôi mắt nhìn về phía cô, nhiều chuyện mà hỏi: “Nhầm lẫn là gì cơ?”
“Muốn biết nhầm lẫn là cái gì à?”
An Vũ Dương dịu dàng mà nhìn về phía Chuông Nhỏ trong lồng ngực.
“Muốn, ba An nói cho con đi.”
“Được, ba vào sẽ kể chuyện xưa cho con.” An Vũ Dương nói, ôm Chuông Nhỏ đi vào trong phòng.
Hạ Tư Duệ đang bận rộn trong phòng bếp, Giang Ninh Phiến đi vào không tiếng động mà giúp đỡ.
Bên ngoài truyền ra tiếng cười của Chuông Nhỏ, một bé con mà lại có thể cười một cách phóng khoáng không kiêng nể gì đến như vậy!