...
Lúc tỉnh dậy, Giang Ninh Phiến mở mắt ra, trước mắt cô là bức tường màu trắng của bệnh viện, và cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng.
Cô đã không đến bệnh viện trong một khoảng thời gian dài, ngoại trừ lúc cô sinh bé con.
Cô ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, nhưng cơn đau truyền từ thắt lưng khiến cho cô nhíu mày.
"Đừng lộn xộn."
Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Cô chuyển tầm mắt, nhìn thấy An Vũ Dương đang ngồi trên ghế kế bên giường bệnh của cô, tay còn đang gọt một quả táo.
"An Vũ Dương." Sắc mặt Giang Ninh Phiến tái nhợt, cô khẽ cười nói: "Đỡ tôi ngồi dậy đi, nằm không được thoải mái."
"Được." An Vũ Dương nghe theo cô, anh ta bỏ quả táo và dao gọt xuống, vươn tay cẩn thận đỡ cô ngồi dậy: "Từ từ thôi."
Giang Ninh Phiến nương theo lực của An Vũ Dương ngồi dậy. An Vũ Dương kê một cái gối đầu ở sau lưng cô, để cho cô tựa vào thoải mái một chút.
Giang Ninh Phiến cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân màu trắng trên người mình, có chút yếu ớt hỏi: "Bác sĩ nói thế nào, không nghiêm trọng chứ? Khi nào thì tôi có thể xuất viện vậy?".
Nghe cô hỏi như vậy, An Vũ Dương nhìn cô với ánh mắt mang theo chút tức giận: "Với cô mà nói, thì chưa chết là vẫn chưa nghiêm trọng đúng không? ”
“...”
Giang Ninh Phiến cười mỉa, không nói được gì.
"Cô không nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho bác gái, cho chuông nhỏ chứ. Có ai liều mạng như cô không?" An Vũ Dương trách móc cô: "Nếu cô cứ như vậy, thì cô hãy khỏi AN, rời khỏi giới cảnh sát đi."
Nói đến mẹ, Giang Ninh Phiến vén mái tóc dài, cô năn nỉ anh ta: "Anh đừng nói với mẹ tôi, nếu không bà ấy lại mắng tôi nữa cho xem."
Tính tình nóng nảy của Hạ Tư Duệ, cô vừa nghĩ đến đã nổi da gà.
"Yên tâm đi, tôi không nói cho bác gái đâu." An Vũ Dương nói. Sau đó anh ta tiếp tục gọt táo, ngón tay thon dài dùng dao gọt hoa quả đầy lưu loát. Anh ta nói tiếp: "Bác sĩ nói, vẫn may viên đạt chỉ sượt qua mà thôi, không gây tổn thương đến nội tạng, do mất máu quá nhiều cho nên mới dẫn đến ngất xỉu."
"Tôi đã nói không nghiêm trọng mà. Vậy tôi sẽ được xuất viện sớm đúng chứ?"
Biết tình trạng vết thương của mình không nghiêm trọng, Giang Ninh Phiến thở phào nhẹ nhõm.
"Cô ở đây lo mà nghỉ ngơi cho tốt, không được đi đâu cả, ít nhất là một tháng." An Vũ Dương nói.
"Tôi không sao đâu, không cần phải tới một tháng lâu như vậy."
"Bây giờ cô rất thích cãi mệnh lệnh của cấp trên sao?" Ánh mắt An Vũ Thương trở nên lạnh lẽo.
“...”
Giang Ninh Phiến đành phải ngậm miệng.
Hai năm nay An Vũ Dương đã lo lắng cho gia đình cô rất nhiều.
"Tôi bảo cô không được hành động một mình, thế tại sao cô vẫn bị thương?" An Vũ Dương hỏi.
Ánh mắt của Giang Ninh Phiến cứng lại, ngay sau đó nhạt nhẽo nói: "Chỉ là do lúc tôi chạy thoát khỏi nơi đó, bị đạn lạc bắn trúng mà thôi."
"Xem ra cô không định nói cho tôi biết, vết thương này là vì cứu Hạng Chí Viễn mà ra."
Ánh mắt của An Vũ Dương vô cùng lạnh lùng, anh ta không hài lòng về sự giấu diếm của cô.
Giang Ninh Phiến ngồi trên giường, nghe thấy vậy thì ngạc nhiên nhìn anh ta hỏi: "Sao anh lại biết?"
"Hạng Chí Viễn cho Cô Minh Thành đến báo án."
An Vũ Dương nói.
"Báo, báo án sao?" Giang Ninh Phiến mở to mắt, cứng họng nói không nên lời.
Hạng Chí Viễn báo án sao? Bộ đang đùa sao, kiểu người như anh mà cũng biết cái gọi là báo án ư?
"Đúng vậy, nói là muốn cảnh sát điều tra ra xem người ra tay với anh ta là ai, nói cái gì mà muốn tìm đến sự bảo vệ của cảnh sát." An Vũ Dương vừa nghĩ đến vẻ mặt diễu võ dương oai lúc Cô Minh Thành đến báo án thì lại đau đầu.
“...”
Tìm kiếm sự bảo vệ của cảnh sát, Hạng Chí Viễn còn cần cảnh sát bảo vệ sao?
"Hình như Cô Minh Thành không biết cô bị thương. Tôi phân tích dựa theo những gì mà anh ta nói, tôi cho rằng chắc hẳn cô bị thương là vì Hạng Chí Viễn." An Vũ Dương nói.
Ngoại trừ Hạng Chí Viễn ra, thì không có ai có thể khiến cho cô bằng lòng bị thương cả, lại còn phải cố gắng giấu diếm.
Giang Ninh Phiến cười mỉa: "Sếp quả nhiên sáng suốt oai phong."