Giang Ninh Phiến hơi khó chịu hỏi.
Bác sĩ này sẽ không có mắt xuyên thấu để thấy một phụ nữ mang thai là cô có chỗ nào bất thường chứ?
“Không có không có, tôi chỉ là vẫn luôn tò mò về cô Giang.” Đới Thanh Lâm vội vàng lắc tay nói: “Cô Giang, cô là phụ nữ mang thai đẹp nhất mà tôi gặp.”
Đới Thanh Lâm nói xong rồi nhéo cánh tay của An Vũ Dương.
An Vũ Dương cau mày.
“...”
Giang Ninh Phiến kỳ lạ nhìn bọn họ, hai người đàn ông này đang làm gì vậy?
Giang Ninh Phiến đưa họ lên xe, An Vũ Dương ngồi ở ghế phụ, Đới Thanh Lâm ngồi phía sau.
Giang Ninh Phiến nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đới Thanh Lâm vẫn nhìn cô suốt.
Nhìn đến mức cô nổi da gà.
Không khí im lặng trong xe rất gượng gạo.
Giang Ninh Phiến đột nhiên cảm thấy có phải mình đến sai rồi.
“Tại sao không gỡ băng gạc ở Mỹ? Bên đó thiết bị hiện đại hơn mà, còn có thể tiếp tục hồi phục.” Giang Ninh Phiến vừa lái xe vừa tìm chủ đề.
Đới Thanh Lâm nghe hiểu câu này của cô, hai tay trèo lên phía trước, thò đầu chen vào: “Không phải tôi không gỡ, là An không chịu gỡ, cô biết không, cậu ta nói...”
“Nói rồi không còn bạn bè nữa.”
Giọng của An Vũ Dương lạnh băng, không chút dịu dàng, giơ tay ấn lên băng gạc trên mắt.
“...”
Đới Thanh Lâm nghe vậy thì chỉ đành hậm hực quay về, nhỏ tiếng lầm bầm: “Tên nhát gan tự ti.”
Giang Ninh Phiến không nghe rõ: “Cái gì?”
“Thời gian này cô ổn không?”
An Vũ Dương ngồi bên cạnh cô, hỏi dịu dàng như nước, chuyển chủ đề rất tự nhiên.
“Cũng ổn.” Giang Ninh Phiến cười, vì đứa trẻ, cho dù gặp phải chuyện gì cũng phải mỉm cười: “Kiểm tra nói đứa trẻ vẫn luôn khỏe mạnh, ngày sinh dự tính vào ba tháng sau.”
“Vậy thì tốt.”
An Vũ Dương nở nụ cười dịu dàng.
Nói xong, đột nhiên một hồi chuông vang lên.
Kích thích thần kinh của Giang Ninh Phiến.
“Tôi nghe thấy tiếng chuông rồi.” An Vũ Dương cũng nghe thấy, cả người chấn động.
Anh đã không nghe thấy tiếng chuông động lòng người đó từ rất lâu rồi.
Giang Ninh Phiến bất giác quay đầu nhìn ra ngoài, lại là chiếc Lamborghini đó đang đỗ ở bên đường, rất bắt mắt, một cô gái trẻ đứng bên cạnh xe, thân xe che hết nửa người cô ấy.
Cô gái cúi đầu cười với người trong xe, tay giơ vài chiếc túi hàng hiệu lên.
“Sao vậy?” An Vũ Dương cảm giác tốc độ xe cô chậm lại.
“Không sao.”
Giang Ninh Phiến không để ý nhiều, đạp ga lái xe về phía trước.
Bên đường, cửa xe được mở ra.
Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đôi chân dài thẳng tắp, một tay gác lên cửa xe, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ bá khí bức người.
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đi vòng qua, mở cửa xe, nhìn cô gái xách những chiếc túi trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Tiêm Tiêm nghe vậy mới để ý đến người mình đi dạo đã ra đầy mồ hôi, vội vàng đi theo qua, ngồi vào xe, gương mặt ngây thơ nở nụ cười: “Anh trai câm điếc, tại sao chúng ta lại đến thành phố S? Em thấy bên Thái chơi vui hơn.”
Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đôi chân dài thẳng tắp, một tay gác lên cửa xe, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ bá khí bức người.
Là Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn đi vòng qua, mở cửa xe, nhìn cô gái xách những chiếc túi trầm giọng nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Hạ Tiêm Tiêm nghe vậy mới để ý đến người mình đi dạo đã ra đầy mồ hôi, vội vàng đi theo qua, ngồi vào xe, gương mặt ngây thơ nở nụ cười: “Anh trai câm điếc, tại sao chúng ta lại đến thành phố S? Em thấy bên Thái chơi vui hơn.”
Hạng Chí Viễn giơ tay đóng cửa xe.
Anh vòng qua ghế lái, một tay gác lên cửa sổ xe, một tay tùy ý nắm lấy vô lăng, môi mỏng nhếch lên: “Có chuyện phải làm.”
Ngắn gọn súc tích.
“Được thôi. Em đồng ý cùng anh làm bất cứ chuyện gì.”
Hạ Tiêm Tiêm ngây thơ.
Hạng Chí Viễn nghe vậy quay lại nhìn cô ấy, chỉ thấy trong mắt cô ấy toàn là sự ỷ lại.