Giang Ninh Phiến đang định nói thêm, thì chú tài xế lại nói xen vào: “Cậu chủ còn việc phải làm, mấy ngày nữa mới về.”
Giang Ninh Phiến lập tức hiểu ngay.
Chú tài xế không muốn khiến cho mẹ Vương lo lắng.
Cứ thế, cô vào sống trong nhà họ An, nơi đây là một căn biệt thự có tuổi đời từ rất lâu, biệt thự giống như một thư viện khoa học vạn vật khổng lồ, khắp nơi đều là sách chữ nổi, kiến trúc chỗ nào cũng đều có thể khiến người khác cảm nhận được nét văn hóa ẩn sâu bên trong.
Rất phù hợp với phong cách của An Vũ Dương.
Không có TV.
Biệt thự chỉ có các thiết bị âm nhạc kiểu mp3, mp4, radio, thậm chí còn có cả máy quay đĩa hát.
Ống loa giả cổ màu đồng, đĩa nhạc phủ lớp keo màu đen, trên kim máy hát không hề có một hạt bụi nào, có thể thấy An Vũ Dương rất hay nghe nhạc.
Ống loa giả cổ màu đồng, đĩa nhạc phủ lớp keo màu đen, trên kim máy hát không hề có một hạt bụi nào, có thể thấy An Vũ Dương rất hay nghe nhạc.
An Vũ Dương sống trong thế giới không có ánh sáng, lỗ tai là con đường duy nhất giúp anh ta cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Giang Ninh Phiến lặng lẽ đi dạo trong biệt thự.
Cô quen An Vũ Dương nhiều năm như vậy, nhưng dường như đến tận bây giờ mới thật sự bước vào thế giới của anh ta.
Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều được cất cẩn thận trong tủ và trên nóc tủ, chừa ra rất nhiều không gian rộng rãi để An Vũ Dương dễ dàng đi lại.
“Cô Ninh Phiến, nước.”
Mẹ Vương bưng lên một ly nước.
“Cảm ơn, bác không cần chăm sóc cháu đâu.” Giang Ninh Phiến vội vàng nhận lấy ly nước.
Mẹ Vương không đi.
Giang Ninh Phiến đành phải tìm đề tài trò chuyện: “Nơi này chỉ có bác và chú tài xế sống thôi sao?”
Chỉ có hai người chăm sóc An Vũ Dương có đủ không?
“Cậu chủ không thích có nhiều người trong nhà, cậu ấy thích yên tĩnh.” Mẹ Vương cười nói: “Cô Ninh Phiến ngồi đi.”
“Được, bác cứ gọi cháu là Ninh Phiến đi.”
Giang Ninh Phiến ngồi xuống sô pha vải bố có màu vàng nghệ, vừa quay đầu đã nhìn thấy trên nóc tủ có một bình hoa baby.
Là hoa giả.
An Vũ Dương rất thích hoa baby sao?
“Vậy cũng được, cô Ninh Phiến, bác nghe nói làm hộ chiếu xong thì cháu sẽ ra nước ngoài sao.” Mẹ Vương nhìn cô, vẻ mặt do dự không biết phải nói thế nào, đi đến cạnh cô rồi ngồi xuống: “Bác có chuyện này không biết có nên hỏi hay không.”
“Bác cứ hỏi.”
Giang Ninh Phiến rất cung kính với bà ta.
Mẹ Vương là người đã nuôi Vũ Dương khôn lớn…
Mẹ Vương là người đã nuôi Vũ Dương khôn lớn…
“Cô Ninh Phiến có bạn trai chưa?” Mẹ Vương không hề nghĩ ngợi mà hỏi ngay.
“Dạ?”
Giang Ninh Phiến ngơ ngác.
“Ôi chao, bác biết hỏi vậy thì trắng trợn quá, nếu không tiện thì đừng nói.” Tuy ngoại miệng mẹ Vương nói thế, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy chữ “Nói cho bác, mau nói cho bác đi.”
“Chẳng có gì mà không tiện cả.”
Giang Ninh Phiến lập tức thấy hơi xấu hổ, tầm mắt dừng trên bình hoa baby kia, trước mắt cô lại hiện lên khuôn mặt lẳng lơ, tính cách ngang ngược, ngông cuồng và ánh mắt kiêu ngạo của của Hạng Chí Viễn: “Cháu không có bạn trai.”
Cô xua đi gương mặt đang hiện lên trong đầu.
“Thật à!” Đôi mắt của mẹ Vương lập tức tỏa sáng lấp lánh, cứ như là trẻ lại mười mấy tuổi, cơ thể bà ta càng kề sát vào người Giang Ninh Phiến: “Vậy cháu cảm thấy cậu chủ nhà bác thế nào? Có đẹp trai không, nhân phẩm tốt không! Cháu làm mợ chủ nhà họ An đi!”
“Thật à!” Đôi mắt của mẹ Vương lập tức tỏa sáng lấp lánh, cứ như là trẻ lại mười mấy tuổi, cơ thể bà ta càng kề sát vào người Giang Ninh Phiến: “Vậy cháu cảm thấy cậu chủ nhà bác thế nào? Có đẹp trai không, nhân phẩm tốt không! Cháu làm mợ chủ nhà họ An đi!”
“…”
Giang Ninh Phiến bị sự nhiệt tình của bà ta dọa sợ.
Lần đầu tiên gặp mặt mà lại nói những lời này rồi, có phải mẹ Vương vội vã tìm vợ cho An Vũ Dương quá rồi hay không?
Thấy cô như vậy, mẹ Vương xấu hổ mỉm cười: “Xin lỗi cô Ninh Phiến, làm cháu sợ rồi sao?”
“Không có.”
Giang Ninh Phiến âm thầm di chuyển ngồi cách xa bà ta năm centimet.
“Tuy rằng bác chỉ là người giúp việc nhà họ An, nhưng cậu chủ là do một tay bác nuôi lớn, ba mẹ cậu chủ đã không còn, chuyện hôn nhân của cậu ấy đương nhiên là bác phải lo lắng rồi.” Mẹ Vương bắt đầu lải nha lải nhải: “Tuy cậu chủ nói cậu ấy không muốn kết hôn, nhưng có người đàn ông nào mà muốn cô đơn cả đời đâu chứ.”