Giang Ninh Phiến nhận văn bản, cô xem qua nội dung trong đó.
Nửa tháng nhưng vẫn không có một chút tiến triển nào.
"Để tôi đi thẩm vấn bọn họ." Giang Ninh Phiến còn chưa ngồi vững vàng đã đứng lên một lần nữa.
Trong phòng thẩm vấn, một người đàn ông tóc ngắn còn trẻ tuổi ngồi ở một chỗ, bắt chéo chân hát bài hát “Young and Dangerous” với vẻ mặt ngông nghênh.
Giang Ninh Phiến đẩy cửa đi vào, cô nhìn một cái đã nhận ra người đàn ông đó là một trong những người mặc đồ đen đêm đó.
Cô đi vào, người đàn ông đó liếc cô từ trên xuống dưới rồi huýt sáo với vẻ thô tục: "Ơ, không ngờ Hồng Cảng còn nữ cảnh sát có dáng người nóng bỏng như vậy, nếu nói trước thì tôi đã đến chỗ của mấy người từ sớm rồi."
Giang Ninh Phiến không thèm để ý, cô cười cười, ngồi xuống phía đối diện anh ta.
Giữa hai người cách nhau một cái bàn dài hình bầu dục màu trắng.
Giang Ninh Phiến bỏ túi nhựa trong tay lên trên bàn, bên trong đều là đồ ăn vặt: "Đói bụng không, ăn chút gì đó đi?"
Khi thẩm vấn, cục cảnh sát thường xuyên dùng một số phương thức đặc biệt, ví dụ như không cho nghi phạm uống nước, ví dụ như không cho nghi phạm ăn no.
Người ở trong trạng thái đói khát, bức tường phòng bị trong đầu tương đối yếu ớt.
Nghe vậy, hai mắt người đàn ông đã đói bụng rất lâu lập tức tỏa sáng: "Được."
Người đàn ông đưa tay phải định với lấy túi đồ ăn.
"Chờ một chút." Giang Ninh Phiến cười, cô đè túi nhựa xuống: "Đừng có gấp, trả lời tôi một vấn đề đã rồi ăn."
"Nữ cảnh sát, tôi không biết gì hết, đêm đó tôi chỉ đi ngang qua đường Mân Trung mà thôi, tôi vô tội!" Người đàn ông tinh ranh giả vờ vô tội.
"Anh Tần Tuấn Phong đúng không, trên người của anh có mùi thuốc súng, điều đó chứng minh rằng anh không vô tội."
Giang Ninh Phiến khẽ cười, nói, cũng không lâu sau đó, cô đưa tay lấy túi đồ ăn vặt trong túi nhựa ra.
Vừa lấy ra, ánh mắt của cô đã dừng lại.
Là đặc sản của Hồng Cảng - kẹo mè xửng.
Cô bảo đồng nghiệp đi mua một ít đồ ăn vặt, không ngờ lại mua kẹo mè xửng.
Hình như Hạng Chí Viễn và Tiêm Tiêm cũng rất thích ăn kẹo mè xửng, lúc bị người ta đuổi giết anh cũng phải đến Hồng Cảng để mua kẹo mè xửng trước.
Hô hấp của Giang Ninh Phiến như ngừng lại, cô cầm lấy một miếng kẹo mè xửng bỏ vào trong miệng, lại không nếm được một chút vị ngọt nào.
Tần Tuấn Phong ngồi ở trước mặt cô, nhìn chằm chằm dáng vẻ cô nhấm nháp kẹo mè xửng, bờ môi trắng nhạt mấp máy.
Con mẹ nó, người phụ nữ này xinh đẹp thật sự.
Ăn cái gì cũng có thể đẹp như vậy.
Anh ta lại càng đói bụng, nói: "Nữ cảnh sát, nữ cảnh sát xinh đẹp, cho tôi ăn chút gì đi chứ."
"Nếu anh chịu nói ra là ai sai khiến anh, túi đồ ăn vặt này sẽ là của anh." Giang Ninh Phiến khẽ cười, nói, cô tiếp tục nhấm nháp kẹo mè xửng, vị của nó như nhai sáp nến vậy.
"..."
Tần Tuấn Phong trầm mặc.
"Anh nên biết rằng hiện tại anh đang nằm trong tay chúng tôi, im lặng đối với anh mà nói không hề tốt chút nào." Giang Ninh Phiến nhìn anh ta, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo sự thông minh, giọng nói vừa sạch sẽ lại nhẹ nhàng khoan khoái.
"Được!" Tần Tuấn Phong buông tay: "Vậy các người khởi tố tôi đi, cùng lắm thì tôi ngồi tù mấy chục năm, đúng không?"
Giang Ninh Phiến ngước mắt nhìn về phía máy giám sát, sau đó để kẹo mè xửng xuống.
Thân thể cô hơi nghiêng về phía trước, ngoắc ngón tay với anh ta.
Tần Tuấn Phong lập tức bị câu mất nửa cái hồn, anh ta lập tức tiến tới, Giang Ninh Phiến tới gần anh ta, hạ thấp giọng, nói: “Ai nói anh phải ngồi tù mấy chục năm chứ."
"Cái gì?" Tần Tuấn Phong nghi ngờ hỏi.
"Đêm đó tôi cũng ở đấy, tôi có thể làm chứng rằng anh không phải là người bắn." Giang Ninh Phiến nói nhỏ: "Anh biết lời khai của cảnh sát rất đáng tin cậy mà, đúng không?"
"Tại sao cô phải giúp tôi?" Tần Tuấn Phong nhìn về phía cô, trong ánh mắt mang theo sự nghi ngờ, chẳng lẽ là cô nhìn trúng anh ta?