“Tôi từng thấy ảnh của bị cáo, biết anh ta là mục tiêu của tôi.” Giang Ninh Phiến nhớ rõ ràng: “Vì thế khi đó bị cáo bị thương, tôi quyết định ở lại giải độc giúp anh ta.”
Hôm đó, là ngày mà cô chết cũng không quên.
“...”
Hạng Chí Viễn đang nghe, đồng tử co thắt lại.
Thì ra, từ lúc bắt đầu cô đã nhận ra anh, tốn hết tâm tư để tiếp cận anh...
“Sau đó thuận nước đẩy thuyền, nằm vùng bên cạnh Hạng Chí Viễn?” Luật sư biện hộ Chiến Thành Vũ tiếp tục hỏi.
“Đúng là tôi có mục đích này.” Giang Ninh Phiến nhớ lại lúc đó, lạnh lùng đáp lời: “Nhưng tôi phát hiện bị cáo có ý đồ bất chính với tôi, nên trước khi anh ta tỉnh lại tôi đã từng nghĩ sẽ bỏ chạy.”
“...”
Ý đồ bất chính?
Hạng Chí Viễn nghiến răng, đôi mắt thâm sâu khó lường.
“Cô chạy trốn rồi à?” Luật sư hỏi.
“Không thành công.”
“Tại sao?”
Nghe đến đây, Giang Ninh Phiến ngồi trên ghế nhân chứng, thu mắt lại, mím chặt đôi môi đỏ hồng lại, rất lâu sau mới lên tiếng: “Vì bị cáo cưỡng hiếp tôi.”
“Ồ...”
Trong hội trường ồ lên, mọi ánh nhìn về Giang Ninh Phiến đều mang thành kiến.
An Vũ Dương ngồi ở đó, tay đặt trên đầu gối nắm lại thành quyền, gân xanh nổi lên.
Hạng Chí Viễn yên lặng hơn ai hết, mắt nhìn chằm chằm vào Giang Ninh Phiến, không hề xê dịch chút nào.
“Theo tôi được biết, võ công cô Giang cao cường, thậm chí là từng đạt quán quân trong một cuộc thi đấu võ của AN.”
Luật sư Chiến Thành Vũ cầm vài tập tài liệu đưa lên, hỏi Giang Ninh Phiến dồn dập: “Cô Giang có võ công như vậy, không biết làm sao bị cưỡng hiếp được?”
“...” Còn muốn cô tường tận kể lại quá trình bị cưỡng hiếp sao?
Sắc mặt Giang Ninh Phiến trắng bệch.
“Nếu như khi đó cô để lộ ra võ công của mình, tôi nghĩ bị cáo sẽ phát hiện cô Giang không phải y tá bình thường, sao để cô tiếp tục nằm vùng được! Nếu như cô không để lộ ra võ công của mình, việc này được coi như là việc tình nguyện giữa nam nữ với nhau, chứ không phải cưỡng hiếp.”
Cưỡng hiếp là một việc cáo buộc rất lớn, tuy rằng bây giờ tội của cậu Hạng đã lớn lắm rồi.
Nhưng bên biện hộ vẫn muốn đả kích nhân chứng.
Chiến Thành Vũ trong hàng ngũ luật sư trước giờ không phải hư danh.
“Phản đối!” Luật sư truy tố đứng lên: “Luật sư biện hộ yêu cầu nhân chứng kể tường tận lại là tổn thương nhân chứng lần hai.”
“Không sao.” Giang Ninh Phiến nhàn nhạt nói: “Bởi vì tôi bị chuốc thuốc, cả quá trình đều bị chuốc thuốc mê rồi cưỡng hiếp, tôi không có cơ hội đánh trả.”
Cô ra tòa là đã chuẩn bị tốt bị bên biện hộ lột từng lớp da rồi.
Giọng cô vô cùng thản nhiên truyền từ loa hội trường ra.
“Ồ...”
Cả hội trường lại ồ lên, có một số người ném ánh nhìn xem thường về Hạng Chí Viễn trên ghế bị cáo.
“Mẹ ơi, người đàn ông như vậy mà còn cần chuốc thuốc rồi hiếp dâm một người phụ nữ?” Có người nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Anh không thấy người phụ nữ đó xinh đẹp thế kia sao, nhìn đôi chân vừa dài vừa thon thả đó kìa, đổi lại là tôi tôi cũng không kìm được.”
“Im lặng!”
Thẩm phán nghiêm nghị lên tiếng.
“...”
Hạng Chí Viễn nhìn cô, vì để vạch tội anh mà cô không tiếc giá nào chạy đến tòa án để bị lột trần như vậy.
Giang Ninh Phiến, rốt cuộc em có phải Tiêm Tiêm không?
Luật sư Chiến Thành Vũ chỉnh lại tài liệu trong tay mình, âm thầm thở dài một tiếng rồi tiếp tục hỏi: “Cô Giang, sau đó thì sao? Mời nói tiếp.”
“Tôi biết được sở thích của bị cáo là thích phụ nữ chân dài, nên tôi quyết định lấy thân phận người tình để tiếp tục nằm vùng.”