Đến thời gian tan học.
Giang Ninh Phiến bước từ trên xe xuống, đi vào tòa cao ốc màu sắc, đến trước cửa lớp mầm non Mỹ Mỹ.
Vừa nhìn thấy cô, cô giáo Mỹ Mỹ trẻ tuổi lập tức ngạc nhiên nhìn về phía Giang Ninh Phiến: "Mẹ của Diêu Linh, cô mau đến xem này, có người tặng quà cho Diêu Linh."
"Cái gì?"
Giang Ninh Phiến ngớ ra, bị cô giáo Mỹ Mỹ kéo qua đó.
Chỉ thấy trong góc chất đầy hộp giày trẻ con, từng đôi được sắp xếp gọn gàng, nhìn thoáng qua không có một trăm thì cũng có chín mươi...
Bên trên mỗi hộp giày đều dán một tờ giấy, trên đó viết...
[Người nhận: Chuông nhỏ]
"Cái gì?"
Giang Ninh Phiến ngớ ra, bị cô giáo Mỹ Mỹ kéo qua đó.
Chỉ thấy trong góc chất đầy hộp giày trẻ con, từng đôi được sắp xếp gọn gàng, nhìn thoáng qua không có một trăm thì cũng có chín mươi...
Bên trên mỗi hộp giày đều dán một tờ giấy, trên đó viết...
[Người nhận: Chuông nhỏ]
Cách làm trông quen mắt quá.
"Lúc nãy có người đưa vào, không nói lời nào cả, đặt xuống rồi đi ngay." Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn về phía Giang Ninh Phiến: "Mẹ của Diêu Linh, cô có biết là ai tặng không, người đi đầu là một người đàn ông nhuộm tóc bạc."
Cô Minh Thành.
Giang Ninh Phiến lập tức hiểu rõ, cười có phần xấu hổ: "Là một người bạn của tôi tặng."
"Tặng nhiều như vậy hả? Toàn là giày trẻ con hàng hiệu đó." Cô giáo Mỹ Mỹ nhìn về phía Giang Ninh Phiến, biểu cảm không ngờ rằng cô lại có bạn là nhà giàu mới nổi.
"Cô giáo Mỹ Mỹ, cô xem thử xem trong lớp có em nào có cỡ giày giống với Chuông nhỏ hay không, tặng cho mỗi người một đôi đi." Giang Ninh Phiến nói.
"Được."
Cô giáo Mỹ Mỹ lập tức nói với những bạn nhỏ kia, tất cả mọi người vui vẻ vỗ tay, nhào về phía Hạng Diêu Linh đang đứng ở trung tâm và hét lớn: "Cảm ơn Hạng Diêu Linh!"
Hạng Diêu Linh đứng ở trung tâm, có chút không hiểu gì, nhưng vẫn cười rất vui vẻ.
Giang Ninh Phiến đón Hạng Diêu Linh đi, trên xe của cô đã chất một đống hộp giày, chỉ có thể vứt hộp giày đi, chỉ để giày.
"Chuông nhỏ muốn đi, Chuông nhỏ muốn đi."
Hạng Diêu Linh đứng ở một bên bi bô nói.
"Được, đổi giày cho con."
Giang Ninh Phiến cầm lấy một đôi giày da nhỏ màu hồng đổi cho Hạng Diêu Linh, không lớn không nhỏ, vừa với chân của Hạng Diêu Linh.
Tại sao Hạng Chí Viễn lại nghĩ đến chuyện tặng giày cho Hạng Diêu Linh chứ.
"Mẹ, đẹp không ạ?" Hạng Diêu Linh đỏm dáng, đi giày da nhỏ nhảy hai lần ngay tại chỗ.
"Đẹp lắm." Giang Ninh Phiến nửa ngồi trên mặt đất, giơ tay xoa đầu cô bé: "Chuông nhỏ, con hãy nhớ, đây là giày mà chú kia tặng cho con."
"Chú nào ạ?" Hạng Diêu Linh không hiểu.
"Chính là chú tết bím tóc cho con đó." Giang Ninh Phiến nói.
Cô càng muốn nói cho con gái biết hơn, đây là lần đầu tiên ba con mua giày cho con, nhất định phải nhớ kỹ.
Hạng Diêu Linh bỗng hiểu ra: "Mẹ, vậy con phải cảm ơn chú ấy."
"Đúng, lần sau gặp con nhớ phải nói cảm ơn."
"Dạ, chú xinh đẹp thật tốt với con." Hạng Diêu Linh không thích đổi từ anh thành chú, nên dứt khoát thêm hai chữ xinh đẹp.
"..."
Giang Ninh Phiến hết cách với con gái, ôm cô bé lên xe.
...
Buổi chiều, Giang Ninh Phiến dẫn con gái đi vườn bách thú chơi, Hạng Diêu Linh chơi đến vừa hết mình vừa mệt, vừa ra ngoài đã trực tiếp ngủ thiếp đi.
Nhìn thấy trên chân Hạng Diêu Linh đi giày mới, Giang Ninh Phiến mới nhớ ra đã một thời gian rồi mình không mua quần áo mới cho cô bé.
Hạng Diêu Linh rất thích xinh đẹp, mua cho cô bé thêm chút quần áo cũng tốt.
Không đánh thức con gái, Giang Ninh Phiến bước xuống từ trên xe, lấy chiếc xe đẩy bốn bánh giảm xóc dành cho trẻ con có không gian khá lớn ra, kiểm tra một lần mới ôm Hạng Diêu Linh đang ngủ say từ trên xe xuống và bỏ vào trong xe trẻ con.
Kéo mái che phía trên xuống hoàn toàn, để Hạng Diêu Linh có thể ngủ thoải mái ở bên trong.
Cô không yên tâm khi để con gái ở lại trong xe một mình.
Giang Ninh Phiến đang muốn đẩy xe trẻ con đi về phía trước, bỗng có một tràng âm thanh trong trẻo quen thuộc của chuông nhỏ truyền đến.